Rời khỏi căn phòng rộng lớn kia, người đàn ông liền dẫn đầu đi về phía trước. Tô Minh Nhàn nhanh chóng theo sau, nhìn chiếc dép hình vịt vàng trên chân người đi phía trước cậu liền cảm thấy rất đáng yêu.
Không chỉ như vậy khi nãy mặc dù rất hoang mang nhưng nhìn thấy cách bài trí trong phòng cậu lại cảm thấy rất hợp sở thích của mình.
Trước đây Tô Minh Nhàn chưa từng lộ sở thích của bản thân, bởi vì lo lắng bị mọi người cảm thấy mình quá trẻ con, quá nữ tính. Nhưng cậu cảm thấy yêu thích một thứ gì đó thật sự rất bình thường, cậu thích chúng nó nhưng không có nghĩa cậu yếu đuối.
Mặc dù bản thân nghĩ như thế nhưng đến cuối cùng cậu vẫn sợ bị chê cười mà chẳng dám mua lấy những thứ mình thích. Đến khi bản thân nằm trong vũng máu cậu mới hiểu ra rằng, cuộc sống của bản thân nên sống một cách đừng khiến bản thân phải hối tiếc, cái nhìn của người khác chưa chắc đã quan trọng nếu như bạn chỉ có một sở thích quá khác với phần đông mọi người mà thôi.
Đi theo sau người đàn ông, càng đi Tô Minh Nhàn càng kinh hãi trước sự rộng lớn của nơi này. Cậu cứ tưởng bản thân đang trong một khách sạn nào đó nhưng nhìn thấy những người đang quét dọn hành lang liền biết nơi này không phải khách sạn bởi vì trên người của những người lau dọn kia cũng có một vài chú vịt vàng như người đàn ông đi phía trước cậu.
Khi hai người đi vào thang máy Tô Minh Nhàn cảm thấy bản thân dường như đang mơ. Cho dù là ký túc xá trong trường học cũng chưa chắc gì có thang máy chứ nói gì đến việc nhìn thấy một cái thang máy bên trong nhà.
Hai mươi hai năm sống một cách bình thường như bao người khác như Tô Minh Nhàn càng lúc càng cảm thấy hoang mang với những thứ bản thân vừa nhìn thấy. Cậu càng mơ hồ không biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thang máy xuống dưới nhà sau đó người đàn ông dẫn cậu vào nhà bếp. Ngồi trên bàn ăn dài sang trọng Tô Minh Nhàn càng cảm thấy thật huyền huyễn, đây là kiểu bàn ăn mà cậu chỉ có thể nhìn thấy trong những bộ truyện tranh hay đọc trong những dòng chữ trong một bộ tiểu thuyết tổng tài nào đó mà thôi.
Đúng là quá xa lạ với cậu.
Từ đầu đến cuối Tô Minh Nhàn giống như một con rối gỗ chỉ biết đi theo sau người khác. Cả người cậu đều mơ mơ hồ hồ không biết phải nói gì, cũng không biết phải mở miệng hỏi như thế nào.
Mặc dù thái độ của cậu thật kỳ lạ nhưng dường như người đàn ông rất quen thuộc những chuyện này vì vậy cũng không khiến cậu khó xử khi mở miệng nói chuyện.
Nhìn thức ăn được một dì lớn tuổi đặt lên vị trí bàn ở trước mặt Tô Minh Nhàn liền theo thói quen mỗi khi đi ăn quán của bản thân mà mỉm cười:
“Cháu cảm ơn.”
Dì lớn tuổi cũng mỉm cười đáp lại cậu rồi lại bận bịu trên bếp.
Xung quanh bàn ăn ngoại trừ Tô Minh Nhàn đang ngồi thì không còn ai xung quanh nữa. Cậu ngơ ngác nhìn bàn ăn ngon lành trước mắt cùng với ly sữa lớn thì không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Chỉ là đồ ăn sáng lại sang trọng đến như vậy, đây là nhà giàu có nào đây.
Không chỉ nhà cửa đã khiến một kẻ quê mùa như cậu cảm thấy kinh ngạc mà hiện tại đồ ăn cũng khiến cậu kinh hãi. Với cái bụng nho nhỏ này cậu thật sự có thể ăn hết nhiêu đây hay sao, đến chính bản thân cậu còn không tin được chính mình.
Bàn tay run run cầm cái muỗng bên tay phải, cậu thử múc cánh lên đưa vào miệng.
“Ngon quá.”
Tô Minh Hoàng chỉ uống một muỗng canh liền bị chinh phục bởi sự ngon miệng này, mặc dù canh vẫn còn ấm nhưng cậu hoàn toàn không để ý mà tiếp tục múc lên liên tục mà đưa vào miệng.
Không chỉ uống canh cậu bắt đầu ăn cơm cùng thức ăn trên bàn. Đúng là rất nhiều món ăn nhưng khi ăn cậu mới biết được số lượng của mỗi món ăn thực sự không nhiều, chỉ gắp hai ba đũa liền không còn gì.
Trong lúc đang vui vẻ tận hưởng thức ăn, trong đầu Tô Minh Nhàn bỗng nhiên vang lên tiếng khởi động.
Từng tiếng ting, ting vang vọng trong đầu khiến cậu không khỏi ngừng đũa trên tay mà hai mắt trở nên nghi hoặc. Rõ ràng không gian hiện tại rất yên tĩnh nhưng cậu lại có thể nghe thấy tiếng động một cách rõ ràng.
Không chỉ nghe mà cậu còn cảm thấy âm thanh này phát ra từ trong đầu mình.
[Kết nối thất bại… Kết nối thất bại.]
[Số liệu không trùng khớp, vui lòng hệ thống kiểm tra lại, vui lòng kiểm tra lại.]
[Keng, keng. Nhân vật không phù hợp, hệ thống vận thành linh hồn đã tắt máy. Hệ thống vận thành linh hồn đã tắt máy.]
“Cái gì vậy.”
Tiếng nói máy móc trong đầu vang lên nội dung khó hiểu sau đó lại biến mất khiến người đang kinh ngạc như Tô Minh Nhàn không khỏi cảm thấy mong lung.
Đây là chuyện đùa gì vậy.
Không hiểu nỗi Tô Minh Nhàn lại tiếp tục ăn bữa sáng của bản thân. Cho dù hiện tại cậu thực sự không rõ bản thân đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng tính tình của cậu rất lạc quan, cũng dễ dàng thích nghi.
Cũng vì sự mặc kệ sự đời này mà cậu không quá sợ hãi khi không rõ hoàn cảnh của bản thân.
Vài giây sau âm thanh máy móc lại một lần nữa vang lên, nhưng Tô Minh Nhàn mặc kệ mà tiếp tục ăn.
Lần này không phải âm thanh giống khi nãy, cách nói chuyện mặc dù vẫn là giọng nói máy móc nhưng rõ ràng có cảm xúc hơn rất nhiều.
[Xin chào linh hồn đến từ thế giới khác. Tôi là hệ thống 00 là người kiểm duyệt của thế giới này.]
[Bởi vì sự sai sót của hệ thống linh hồn mà ngài bị đưa đến thế giới này. Mặc dù sai lầm nhưng cũng không có hậu quả nghiêm trọng gì, dù sao cơ thể của ngài cũng đã lạnh lẽo, nếu hiện tại đưa linh hồn ngài trở về thì ngài cũng là một người chết rồi.]
[Vì vậy hệ thống đáng yêu là tôi đây sẽ cho ngài tiếp tục sống ở thế giới này. Hơn nữa sẽ cho ngài một bàn tay vàng sẽ khiến ngài không cảm thấy buồn chán khi đến nơi này.]
[Nhân vật mà ngài xuyên vào chỉ là một nhân vật phụ hoàn toàn không xuất hiện năng lượng trong thế giới này vì vậy ngài cứ an tâm mà tận hưởng cuộc sống giàu có này.]
Tô Minh nhàn sau khi ăn xong cũng là lúc nghe xong. Mặc dù nội dung người tự xưng là hệ thống 00 nói thật sự quá lộn xộn khiến cậu cảm thấy lúc hiểu lúc không nhưng vẫn có thể tổng kết ra vài chuyện.
Đầu tiên, cậu là một linh hồn xui xẻo bị kéo nhầm vào một thế giới khác, tuy nhiên cậu lại xuyên vào một người không có năng lượng ở thế giới này. Tuy nhiên đối với bản thân một kẻ vừa mất đi tính mạng như cậu thì đây là một chuyện mày mắn.
Thứ hai, mặc dù hệ thống xuất hiện nhưng nó không yêu cầu bất kỳ chuyện gì với cậu. Nói cách khác khi xuyên vào cơ thể này cậu không phải chịu bất kỳ trói buộc gì.
Thứ ba, cho dù là lỗi của hệ thống nhưng cậu lại được sống thêm một lần nữa. Không chỉ vậy nhìn sự giàu có của căn nhà này cậu có thể khẳng định cơ thể này ít nhiều cũng là một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa.
Thứ tư, không những cậu được sống mà hệ thống còn cho cậu bàn tay vàng. Không biết bàn tay vàng rốt cuộc là cái gì nhưng chắc chắn sẽ không có hại đối với cậu.
Tuy đã tổng kết được các nội dung mà hệ thống biểu đạt nhưng Tô Minh Nhàn vẫn có rất nhiều thứ khó hiểu.
‘Nè, mày có nghe được suy nghĩ của tao không.’
Trước đây Tô Minh Nhàn từng đọc rất nhiều bộ truyện liên quan đến thứ gọi là hệ thống, vì vậy thử bắt chước những nhân vật đó giao lưu với nó bằng suy nghĩ của mình.
[Ngài cứ giao lưu với tôi bằng suy nghĩ, tôi có thể đọc suy nghĩ của ngài.]
Updated 42 Episodes
Comments
Manichi
mn chăm chú đọc quá ko bình luận lun hẻ :)))
2024-08-11
3
Tunsanhhh
vắng như chùa =]]
2024-08-15
3
Bạc xiuz
Khu bình luận vắng quá a.
2024-08-07
9