2. Du Viễn.

Càng nghĩ hệ thống càng đau đầu, dữ liệu chạy trong đầu não nó loạn hết cả lên, lời khuyên của nó, Hà Trạch đâu có để lọt tai đâu. Ở mỗi thế giới, tùy theo yêu cầu của nhiệm vụ, và bằng một cách hành xử vi diệu nào đó của kí chủ, quá trình hỗn tạp long trời lở đất, kết cục cứ thế viết thành một nồi thập cẩm vô cùng thê thảm.

Hệ thống che mặt khi nhớ lại quá khứ huy hoàng trước đó, quả thật một lời rất khó mà nói rõ ràng được.

Kết thúc quen thuộc, nó giống nhau ở một điểm, cái chết của Hà Trạch.

Chưa kể đến sau khi chết đi, đám nam chính nam phụ vai ác đứa nào yêu phải thằng nhân tra này lại bi lụy đến mức tự sát hoặc mang thế giới chơi tan nát.

Hậu quả là báo cáo đếm không xuể tay.

Tích phân và tiền nợ sắp không đủ trả rồi!

Hệ thống khóc muốn ngất đi được, nó có van cầu kí chủ, nhưng với mồm mép lanh lợi của chính anh ta, hệ thống nhưng đấu không lại.

Những cái lý do rất nhiều cái trời ơi đất hỡi, mà nó lại không thể phản đối vì nó quá đúng không có điểm nào bác bỏ được.

Cho đến thế giới này, Hà Trạch như cá gặp nước, công lược nam nhân sao, đây chẳng khác nào sở trường mà kí chủ nó nắm chắc phần thắng trong tay.

 Bằng cách sử dụng mỹ mạo và phương pháp đánh nhanh thắng nhanh, trang ngoan và bí thuật ngây ngô tương phản manh, không quá lâu, kí chủ thành công câu được nam chính Du Viễn.

Hà Trạch biết anh ta đẹp, lợi dụng nhân tâm và đơn thuần hám sắc của Du Viễn, ờ.... là yêu từ cái nhìn đâu tiên, thiếu niên chưa trãi sự đời nào chịu nổi được trước con cáo già Hà Trạch đâu. Cứ vậy luân hãm vào bể tình ngọt ngào, ai biết rằng mật ngọt đó có thể giết chết một con người.

Trở về với nhiệm vụ, lấy mục tiêu công lược làm chủ chốt, sau lưng, Hà Trạch ngấm ngầm điều khiển cả một bàn cờ lớn, chi phối và theo dõi sự phát triển của nhiệm vụ. Sau đó là tham dự bên trong, nhẫn tâm phá hủy, chỉ điểm đối thủ đem Hà gia, Hà thị tập đoàn toàn phá sản.

Hà Trạch rất nghiêm túc với nhiệm vụ, nghiêm túc đến đáng sợ, tình cảm tính người ở mặt trái với pháp luật và tự nhiên. Mạng người, mất cũng chỉ vô cảm nhìn mọi điều dần lụi tàn. 1785 xem ra, ở cách nhìn của Hà Trạch, các thế giới khác nhau giống như một dãy số liệu không thực, chết đi cũng chẳng đáng tiếc.

Cho dù tự hành hạ chính mình, ác với người một, ác với bản thân mười, anh tự thân nếm trải mùi vị của giày vò thể xác cho đến việc tự nguyện chọn không thể giãy giụa trải qua cái chết đi chăng nữa, Hà Trạch vẫn phải đi đến cuối cùng của nhiệm vụ.

Cho đến khi kết thúc mỹ mãn, đạt đến 100% cốt truyện của nhân vật, như vậy so sánh ra, ví dụ ở trường hợp như lúc này, nhiệm vụ cuối cùng còn chưa làm xong, kí chủ nó sao lại đồng ý rời đi chứ....

Chẳng lẽ, thế giới này làm kí chủ thỏa mãn rồi??

Không đâu!

Hệ thống vội phủ nhận ý nghĩ tốt đẹp này dẹp xuống.

Giống như có điểm nào đó không đúng.... 1785 không rõ thứ thôi thúc từ trực giác đó là gì, cũng không suy nghĩ nhiều được đến như vậy, hệ thống trí lực thấp như nó, tính toán có phần hạn hẹp, cho nên ý tưởng trước mắt chỉ cần biết đem kí chủ cùng chính nó ném ra khỏi thế giới, nhiệm vụ đã được đánh giá là hoàn thành, kí chủ sau khi rời đi cũng sẽ không nghịch ngợm hủy vị diện này được!

 ‘ Tôi vẫn luôn như vậy, em có lầm không? ’ Hà Trạch không sao cả trả lời, anh liếc nhìn nó một dạng không tin tưởng và mờ mịt, tự hỏi rằng điều anh nói có đáng tin cậy hay lại giở trò. Cuối cùng thì đầu óc ngốc nghếch kia chẳng thể tìm ra bất cứ manh mối nào.

Anh mỉm cười, không cùng hệ thống tranh chấp về vấn đề này nữa, rời khỏi khu vực vườn trống ở sau trường, thỏa thỏa đáng đáng một dạng học sinh hư trốn học đến hết tiết, chờ đợi thêm một vài phút dưới tán cây, cái bóng nơi vách tường khúc khuỷu kia lộ diện trước, sau khi chạm mắt đến phát hiện là Hà Trạch, liền không khống chế bước chân nữa, sải rộng và nhào đến người anh.

Hà Trạch dang rộng tay đón lấy người bổ nhào đến trong lòng ngực mình, thuần thục ôm eo đáp lại, cả người đối phương áp sát sao không kẻ hở, hai luồng hương dã thơm ngọt hòa quyệt, tươi mát cây cỏ thuần khí và ngọt ngào vị sữa hoa lê.

Lồng ngực chỉ cách vài lớp vải cũng cảm nhận thấp sự ấp áp cùng nho nhỏ phập phồng.

Lãnh đạm đùa cợt trên gương mặt Hà Trạch bỗng bị thay thế bằng thật lòng nhợt nhạt đỏ hồng, nhộn nhịp vui sướng tâm tình, cùng tiếng thở dốc kia đôn thúc, trái tim Hà Trạch theo đó bị kéo lên, râm rang khó tả.

Cổ truyền đến cảm giác vừa ngứa vừa đau, Hà Trạch muốn né cũng lực bất tòng tong, kéo lên khóe môi, Hà Trạch nhẹ cười và thì thào cái tên “ ....Du Viễn ”

Nghe thấy anh đang gọi tên hắn, Du Viễn vùi mặt ở gặm cắn, nhấm nháp và hôn cổ anh, tạo nên những ấn ký đỏ nho nhỏ, mới đôi chút thỏa mãn.

Hắn không hề sợ dơ, vì cơ thể Hà Trạch không giống như người bình thường, ngày nắng cũng không tiết ra mồ hôi tanh tưởi. Quanh thân Hà Trạch luôn một dạng mát lạnh như kem vậy, tỏa hương khiến hắn thèm đến nhỏ dãi.

Ngẩng lên xem cậu, con ngươi Du Viễn hàm chứa ý cười xuân sắc, hắn nhón chân, hôn ở mi mắt Hà Trạch.

Cậu biết trước Du Viễn muốn thế nào, thói quen, theo đó nhắm mắt, con ngươi hơi chút cử động, đảo nhẹ, dường như tò mò cùng thẹn thùng. Bản thân cũng không quá rõ vì sao Du Viễn luôn thích hôn như vậy, nơi Hà Trạch không nhìn thấy, viên tiểu chí nho nhỏ điểm ở cằm Du Viễn đang tương dán với viên lệ chí của bản thân.

━━━━━━━━━━━━━━━

🌱: Nhớ kỹ cái câu “ Tôi vẫn luôn như vậy ” của ẻm, chẳng tốt lành gì đâu ( ╹▽╹ ).

━━━━━━━━━━━━━━━

Hot

Comments

Hay

2024-09-25

2

Hay

2024-09-21

1

Arakumi [:))suruite] 🥰

Arakumi [:))suruite] 🥰

Hay

2024-08-29

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play