Nếu như nói, viên tiểu chí ở cằm, dưới môi Du Viễn tạo thành một loại mị hoặc sắc dục, cùng với gương mặt được thượng đế thiên vị, da trắng môi hồng, cơ thể cân xứng, non nớt thiếu niên dung mạo tú khí tinh xảo, quả thật là mị hồ câu nhân, tương phản, khi so ra không kém gì với Hà Trạch.
Mà khác biệt tạo nên không thể lường trước được, Du Viễn ác khí dương dương, ngạo kiệt khó thuần, tuổi còn nhỏ nhưng bản chất chó điên bộc lộ ra bên ngoài hoàn toàn che lấp đi toàn bộ kiều ý khó cưỡng, không hề để lộ mềm yếu chút nào cả.
Cũng bởi chính hắn là nam chính, sao có thể yếu kém mềm mại giống nữ nhân dựa mặt thượng vị được. Hiện tại bởi vì còn là học sinh, chưa lớn bao nhiêu, cũng không học tập mấy tên bá đạo tổng tài một thân chướng khí đừng tiếp cận, Du Viễn có thể nói là dễ.... gần?
Đùa thôi, đéo có đâu ;D.
Còn Hà Trạch là sự u buồn lãnh đạm, xa cách khó gần, chỉ có mỗi Du Viễn biết, gương mặt thật sự mỗi khi chỉ có cả hai, trộm hấp dẫn, ngầm lộ ra thần sắc chưa từng thấy, giấu giếm yêu đương vụng trộm với bên ngoài, tưởng chừng không mấy hòa hợp.
Cuối cùng, muốn tách khỏi nhau là điều không thể nào dễ dàng.
Hà Trạch mặc yên Du Viễn hôn xong và rời đi, chậm rãi mở mắt, ở ấm ấm nhiệt độ và cảm giác mềm mại dư vị, có chút ngứa, tưởng được dụi.....
Du Viễn treo trên người Hà Trạch, cọ đến cọ đi không ngừng, nếu như phía sau hắn có cái đuôi, chắc đã vẫy đến cao ngất. Trong trẻo thanh âm của Du Viễn thì thào bên tai, rất lớn mong chờ mà hỏi Hà Trạch “ Anh đang suy nghĩ về điều gì? ”
“ Có phải hay không, là nhớ em? ”
“ Hoặc là, cảm thấy lại yêu em nhiều thêm một chút? Hửm ~ ” Cuối câu, Du Viễn cố ý kéo thật dài ngữ khí nghi vấn, hừ âm, câu hồn câu phách khiến tâm người nhũn ra.
Hà Trạch não bộ hơi đứng khựng, rất nghiêm túc dùng vài giây suy nghĩ, thói quen cẩn thận khi đối đáp với Du Viễn đã từ khi nào thành bản năng khắc sâu. Dưới ánh mắt thúc giục kia, bàn tay Hà Trạch dừng ở eo đối phương hơi giật nhẹ.
Tựa như nhéo một cái để ước chừng suy đoán, lúc sau môi hé mở “ Cậu thật nặng, so hôm trước nặng hơn vài cân thì phải, đâm, chấn động, đau..... Ngao! ”
Đón chờ không phải là câu ấm áp hỏi thăm, ngược lại là câu chê hắn nặng, Du Viễn vui mừng trên gương mặt lập tức cứng đờ, vài giây sau đanh lại.
Giận cực phản cười, hắn thầm ghét chết cái dạng miệng chó không phun ra ngà voi của anh. Dù đã cho cơ hội nghĩ ngợi để anh ráng vắt óc nói lời ngon ngọt một chút, nhưng hắn mong chờ cái gì từ Hà Trạch đây. Du Viễn cười khẽ, chân dẫm thật mạnh trên đầu ngón chân Hà Trạch, sau đó từng chút nghiền áp.
Biểu tình của Du Viễn giống như một con ngạo nghễ đại miêu đang xù lên lông, nhe nanh chuẩn bị xong cả móng vuốt để chực chờ cắn người.
“ Anh vừa nói cái gì? ”
“ Anh chỉ đùa thôi ” Hà Trạch nhe răng vì đau, sau đó phì cười, mau chóng lên tiếng chủ động đầu hàng chịu thua trước, anh hai tay buộc trên eo Du Viễn chặt hơn, để cả hai càng thêm áp gần, môi Hà Trạch nhẹ mổ lên môi Du Viễn, * chụt một tiếng.
Bởi chiều cao của hai người chênh lệch không quá lớn. Nhưng cậu so hắn cao hơn, ở hai cánh tay Du Viễn khoanh trên cổ Hà Trạch, anh thuận theo thế mà cúi đầu, vùi vào hõm cổ hắn, hít nhẹ hương thơm từ trên người hắn.
Giọng nói Hà Trạch trầm ấm, môi mềm nhẹ cọ ở vành tai Du Viễn, hơi thở ấm áp bất thường. Ngày thường Hà Trạch kiệm lời, ít khi nói chuyện, cho nên âm thanh có pha trộn chút gì đó khàn khàn đặc trưng. Không hề khó nghe, cùng tông giọng lạnh lẽo ngày thường bây giờ mang theo nỉ non, âu yếm mà nói câu.
“ Anh nhớ em ”
“ Hừ ~ ”
“ Hà Trạch hảo ngoan a ” Tạc mao đại miêu phút chốc đã bị thuận mao, gương mặt Du Viễn hồng nhẹ, đầu óc hồ hồ nhão nhão tựa như uống phải mật tửu, nhiệt độ men lên cơn say mê.
Hắn thầm thán phục rằng thật may khi Hà Trạch không phải dạng red flag, một chiếc cờ đỏ di động, nếu không thì hắn sớm sẽ điên lên mất. Thật may mắn khi trời cao se cho một mối duyên giữa hắn và anh.
Du Viễn đắc ý ra mặt, nghịch ngợm vuốt ve sóng lưng Hà Trạch, một tay khác không an phận đùa nghịch mái tóc bạn trai, bả vai cảm nhận hơi thở nóng hầm hập xuyên phá lớp vải áo, hơi chút cử động.
Mái tóc cọ đến da thịt, Du Viễn bị cào cho ngứa, lòng như nước ấm bao bọc, trái tim thấp thỏm không vì cái gì trong ngày hôm nay sau khi thấy được Hà Trạch mới an tâm. Bớt kêu gào đi đôi chút, Du Viễn cùng Hà Trạch tư thế cứ giữ nguyên vị như vậy đến thật lâu.
Trường học sau khi tan học vắng đến lạ kỳ, bầu trời là ánh chiều tà đỏ rực thơ mộng, Du Viễn ngẩn người nhìn bầu trời bị che lấp bởi tán lá rộng rập, gió lay khiến những tàn lá che chắn kia ẩn hiện lộ ra trời chiều.
Trên lộng lẫy, dưới là đôi chim non với tình yêu học trò tươi đẹp.
Khung cảnh này, khó có thể xâm phạm vào được.
Hệ thống há mồm bị tắc một ngụm lớn cẩu lương ﹝.....﹞
Nó cắn răng âm thầm mắng.
Cẩu nam nam!
Updated 27 Episodes
Comments
Hâh
2024-09-25
1
Hihi
2024-09-21
1
我想平静地离开
^^
2024-09-17
2