[Countryhumans/AllVietnam] VAI DIỄN CỦA MỘT PHẢN DIỆN
: Vùng Rỗng
Tiếng nước chảy nhỏ giọt chậm rì rì vang lên trong mảng âm thanh vắng lặng, từng giọt từng giọt rơi trong nền đen huyền ảo, nước cao tới mắt cá chân nhưng giờ đây lại dường như có thể kết liễu một con người…
Mắt cậu nhắm chặt, cảm nhận cơn đau chèn ép bị nước dồn nén, đầu đau như búa bổ mà nhanh như cắt đã rơi vào cơn hôn mê, người cậu như tê liệt, cơ thể chẳng có chút sức sống…
Cậu nhăn mày lại, đôi mắt quay cuồng mờ ảo, trước mắt vẫn chỉ là một màu đen nhưng giờ đây đã có thể nghe rõ hơn tiếng nước chảy, tay cậu khẽ cử động, đôi mắt yếu ớt mỏi ngoài thoáng chốc lại nhắm vào.
Cơn lạnh ngắt từ bên ngoài truyền vào cậu như tê liệt mà không có chút cử động.
Tiếng nước chảy ngày một nhanh, nhỏ giọt tí tách liên tục xuống phần nước rộng lớn, màn đêm đen huyền ảo không chút ánh sáng, đôi mắt cậu khẽ nhúc nhích cơ thể nặng nề động đậy một chút…
Vietnam
Khụ khụ! /bật dậy/
Cậu hoảng hốt bật dậy, mũi ngứa ran vì khôn thở được. Cậu dùng tay dụi mũi của mình, miệng hố mấy tiếng nặng nhọc, đôi mắt cậu chỉ rất nhanh sau đó đã định hình lại.
Nhìn xung quanh, cậu thầm hoảng hốt, con mắt có rút nhẹ lại, cậu không nhìn thấy gì, đúng hơn là không có chút ánh sáng gì để cậu nhìn…
Không phải bệnh viện, càng không phải ngoài đường, nơi này vừa có nước đang cao lên, vừa tối mịt. Tiếng nước chảy liên hồi làm óc cậu nhức lên từng tiếng.
Cậu đứng dậy, quần áo khô ráo không hề ướt, chỉ có gương mặt đang còn chút ẩm vì lượng nước lớn bỗng chốc xâm nhập vào.
Tay chân cậu luống cuống, trong thâm tâm vô cùng lo lắng…
Rồi cậu cứ vậy mà bước đi trong mực nước đang tăng lên chần chậm, như nói dữ cậu, chúng giữ chân cậu lại, làm cho mỗi bước đi trở nên thật nặng nề, đầu óc thì thoảng lại choáng một cái. Cơn đâu lúc có lúc không làm tâm trạng cậu ngày khó chịu.
Rốt cuộc thì đây là đâu!?
Cậu chán nản, bước đi như vậy cho đến khi thấy một tia sáng lập loè dần hiện lên…
Cậu lại gần một chút, nhanh nhảu hơn trong việc bước đi, dần dần tia sáng đó biến đổi từ từ thành một con búp bê nhỏ nhỏ, từ đầu đến thân chỉ có một màu trắng toát ra ánh sáng hói mắt.
Vietnam
Ngươi là ai? /khó hiểu/
HT-317
Xin tự giới thiệu tôi là HT-317…
Vietnam
HT- 317? Là cái gì?
Cậu không chần chừ hỏi một loáng, đôi mắt to tròn bỗng chốc trở nên đầy nghi ngờ, người này là ai? Tại sao lại có thể đi ra từ trong ánh sáng? Người này liên quan gì đến nơi này?
HT-317
Đây là vùng rỗng, một nơi cách biệt giữa trái đất và vũ trụ…
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, vùng rỗng? Rõ ràng chương trình học không hề có cái khái niệm này… Tại sao nó lại xuất hiện?
Vietnam
Vùng rỗng…? Không, tại sao ta lại ở đây?
HT-317
Đây có thể coi là linh hồn của ngài, thân xác ngài hiện đang hôn mê ở trên chiếc giường trong bệnh viện.
HT-317
Bất tỉnh và chưa rõ thời gian tỉnh dậy…
Vietnam
Đó chỉ là một của đập nhẹ? Làm sao mà lại sinh ra chuyện như vậy?
Cậu nhíu mày, rõ ràng chuyện này không hề có chút gì đáng tin, chuyện này như thể cậu đang mơ vậy.
HT-317
Của đập đó không nhẹ. Cũng không đến nỗi mạnh, nhưng đã trúng vào vài điểm tử trên đầu…
Cậu gật gù, đợi nó nói tiếp.
HT-317
Ngài là một trong số ít người được lựa chọn trong những lúc như thế này…
HT-317
Để quay về thế giới thực, ngài cần thực hiện nhiệm vụ và hoàn thành nội dung của cuốn tiểu thuyết…
Vietnam
Nhưng tại sao? Nếu ta từ chối chẳng phải sẽ được quay bè thân xác của bản thân sao?
HT-317
Không có chuyện đó, đúng hơn ngài sẽ lạc lõng ở trên thế giới ấy với dạng linh hồn. Không chạm, không nhìn thấy, không gì cả…
Cậu ngẫm nghĩ, dù những điều này với cùng với lí, hơn nữa nó cũng rất khó tin. Chẳng hiểu nổi tại sao cậu bắt buộc phải ở đây…
Vietnam
Người đã nói vậy thì ta cũng không muốn có chấp… Vậy ta nên làm gì?
HT-317
Nhiệm vụ của ngài chỉ đơn giản là hoá thân vào một nhân vật ngẫu nhiên trong một cuốn tiểu thuyết bất kì, hoàn thành kết cục của nó, vậy là xong…
Vietnam
Thời hạn sẽ lâu chứ?
HT-317
Tuỳ vào khả năng của ngài.
Vietnam
Được rồi… ta đồng ý? Vậy ta sẽ phải trở thành nhân vật trong cuốn truyện nào?
Nó gật đầu một cái, tay khua một đường thẳng, từ đâu, hàng loạt những cuốn sách hiện ra.
HT-317
Ngài có thể lựa chọn một trong những cuốn sau đây…
Cậu liền đưa mắt một vàng, lựa chọn một cuốn sách mà anh thân cho là dễ dàng nhất.
Bỗng dưng đập vào mắt cậu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình cậu mới mượn được ở thư viện hồi nãy, đôi mắt khó tin mà chớp chớp vài cái.
Tay cậu chỉ vào cuốn sách mà bản thân đã đọc qua ấy. Cậu đã biết được nội dung ban đầu, có thể dễ dàng thực hiện nhiệm vụ hơn.
Nó gật đầu, quyển sách phóng ta ra vừa kích cỡ của cậu.
HT-317
Tôi sẽ đồng hành và giải đáp thắc mắc cho ngài ở những ngày đầu… Rất vui được hợp tác.
Cậu gật đầu rồi nhìn nó, đôi mắt không chút lấy động.
Rồi nó thực hiện một vài thao tác, không giải thích gì thêm, đôi mắt bạc bẽo của nó bỗng chốc mà sáng lên
Cuốn sách phát sáng, một ánh sáng mạnh mẽ, ngày càng to dần rồi bao chùm lấy cậu, con mắt cậu cũng dần nhắm lại, một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời.
Author
Xin chào các cậu! Lại là tớ đây!
Author
Truyện của tớ vẫn còn một vài thiếu xót, thông cảm cho tớ nhé!
Author
Văn phong cũng không hay lắm!
Author
Rất cảm ơn vì các cậu đã đọc!
Comments
Diệp Mẫn Như Nguyễn
tui mê kiểu hệ thống Nhây Nhây lầy lầy hơn, ht nhà này nghiêm túc quá rồi:)
2025-02-01
1
con báo ở VIỆT NAM
cú nhe>:))))
2025-03-22
2
𝐃𝐚̂𝐮𝐮 𝐤𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮𝐚
thí bà nì viết có vẻ =)))load chậm chệm nhma hợp lý vaiz mí bộ kia vô cứ hộ thứng r nì kia như lệp trình sẳn j-))
2024-12-19
7