Chương 5: Chèn ép

Dư Nguyệt thật sự áy náy rất nhiều. Cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra.

"À... Điện thoại của anh. Tôi không phải cố ý đâu. Tôi sẽ bồi thường cho anh."

"Bồi thường thế nào?"

"Tôi, hiện tại tôi không có tiền. Hay là anh mang ra cửa hàng sửa. Bao nhiêu tôi sẽ trả cho anh."

“Tôi cũng không mang hôn nhân ra đùa.”

Anh đưa quyển sổ nhỏ lên.

Lúc này, Dư Nguyệt cũng hiểu được ý anh rồi. Nhưng giờ phải làm sao đây. Đúng là mình điên rồi làm gì cũng không suy nghĩ đến hậu quả.

Cô lấy hết tất cả tiền trong túi xách dí vào tay anh.

"Tôi chỉ có nhiêu đó. Nhưng anh không cần lo lắng. Tôi sẽ sớm có công việc ổn định, sẽ có nhiều tiền."

Anh cúi xuống nhìn cô.

Dư Nguyệt nuốt nước bọt, giờ phải tìm cách trốn trước đã. Người gì mà khó hiểu quá. Nói không nói, nhìn cô làm gì.

Cô vờ như không để ý lấy mẫu giấy nhỏ ghi số điện thoại, địa chỉ dí vào tay anh lần nữa.

"Tôi có việc đi trước. Có gì anh cứ gọi cho tôi."

Cũng không đợi anh trả lời cô đã nhanh chân bỏ chạy.

Chạy được một đoạn liền quay lại, cười gượng gạo.

"Tôi lấy xe."

Leo lên xe điện chạy mất dạng.

Cố Thừa Trạch khoé môi cong lên.

Không bao lâu.

Một chiếc rolls Royce dừng lại cạnh anh.

Cánh cửa mở ra.

Người đàn ông mặc vets đen cúi người đầy cung kính. Anh ta là Cao Thái.

"Cố gia! Xin lỗi, tôi đến muộn."

Anh ngồi vào xe.

Cao Thái không biết tại sao Cố gia lại đứng trước cửa cục dân chính. Mặc dù biết công trường Lam Thiên cách đây không xa.

"Cố gia! Công trường Lam Thiên mấy ngày qua do mưa lớn nên không thể nào thi công được. Ngài đến đây có phải là đã xảy ra sự cố gì không?"

Cố Thừa Trạch không trả lời. Anh nhìn ảnh chụp hai người bên trong quyển sổ nhỏ. Sau một lúc mới lên tiếng.

"Chuẩn bị căn hộ đường Tây Á, không cần quá lớn."

"Hả?"

Cao Thái như mình nghe lầm, mặt ngơ ra.

Sau khi quan sát liền biết mình nghe không lầm nhưng cũng không dám hỏi thêm.

"Vâng! Tôi sẽ làm ngay."

Anh ta không hiểu được Cố gia muốn làm gì. Không phải chiều nay phải trở về Giang Thành sao.

[...]

Khách sạn quốc tế L.A.N.

Phòng VIP chín không chín.

Trên chiếc ghế sofa dài, dáng người uy nghiêm, gương mặt sắc sảo. Sau gọng kính bạc là đôi mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng, đôi môi bạc mỏng. Làn da trắng đến phát sáng ấy khiến cho người khác ganh tị.

Cao Thái càng nhìn càng không thể nào dời mắt được Cố gia nhà mình.

Tuy nhiên, nhìn như vậy cũng không tốt. Anh ta quay đi.

"Cố gia! Đây là căn hộ ở Tây Á. Ngài xem qua có vừa ý không?”

Cố Thừa Trạch gấp laptop lại.

"Trợ lý Cao! Anh theo tôi bao lâu rồi?"

Cao Thái cố gắng load xem ý Cố gia là gì? Chợt anh ta quỳ xuống khóc bù lu bù loa.

"Cố gia! Nếu tôi làm sai gì ngài cứ phạt. Xin đừng đuổi việc tôi."

Cố Thừa Trạch nhíu mày.

"Tôi đuổi anh khi nào?"

"Cố gia vừa hỏi câu đó không phải là ý này sao?"

"Tôi chỉ muốn cho trợ lý Cao nghỉ ngơi vài hôm. Nếu như anh không muốn thì không cần nghỉ nữa."

"Đừng Cố gia! Tôi nghỉ. Tôi muốn về thăm nhà."

Cố Thừa Trạch gật đầu.

"Cám ơn Cố gia!"

Anh ta đứng dậy lại thấy có gì đó không ổn liền quay lại.

"Cố gia! Vậy ngài thì sao?"

"Trợ lý Cao đang xem thường tôi à."

"Không, tuyệt đối không có. Tôi có thể thề."

Anh ta lắc đầu lia lịa còn đưa tay lên thề thốt các kiểu.

Xem thường ai chứ Cố gia ở Giang Thành ai mà không biết chứ.

Cánh cửa phòng khép lại.

Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.

[...]

Quay lại chung cư số một.

Dư Nguyệt ngồi bệch xuống ghế tay cầm điện thoại ủ rũ. Mấy ngày nay mưa suốt buôn bán không được. Lại thêm tiền nhà vẫn chưa đóng.

Chưa kịp đứng dậy lại tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô nuốt nước bọt ấn nghe.

“Dạ cháu nghe.”

[Tiền thuê nhà tháng này cô có trả không nếu không thì cút ngay lập tức.]

Giọng người phụ nữ ồm ồm lên tiếng.

Dư Nguyệt đã đưa ra bên ngoài vẫn còn đau cả tai.

“Dì cho cháu thêm vài ngày. Mấy...”

[Không hứa hẹn gì hết. Nếu trong hôm nay không có thì dọn đi ngay lập tức.]

Tiếng tút tút vang lên.

Phía bên kia đường.

Bà chủ nhà đang nói chuyện với ai đó còn khép nép.

“Trần Tiểu thư cô yên tâm đi. Tôi sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.”

Không ai khác chính là Trần Ngọc Liên. Cô ta lấy tiền từ túi xách đưa cho bà chủ nhà. Cô ta nhìn Dư Nguyệt ngồi trên ghế đá ủ rũ mà cười lạnh.

“Tôi xem nó mạnh miệng được bao lâu.”

[...]

"Cô gái, tôi đến thu tiền nhà. Cô nghĩ mình có thể trốn mãi được à."

Giọng người phụ nữ ồm ồm vang lên sát bên tai.

Dư Nguyệt cũng giật mình, đứng dậy. Không ngờ mới đây đã đến chiều rồi.

"Không phải đâu. Dì cho cháu thêm hai hôm nữa. Nhất định sẽ đóng đủ cho dì."

"Không được. Tôi không phải chỗ từ thiện."

"Cháu..."

"Thôi được rồi, thấy cô cũng hiền lành, tôi cũng không làm khó."

Dư Nguyệt chưa kịp vui mừng đã nghe bà ta nói tiếp.

"Chiếc xe điện đó có chút cũ nhưng cũng xem như là giá trị nhất đối với cô rồi. Tạm thời tôi sẽ giữ. Khi nào có tiền mang đến lấy về."

"Nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì?"

Bà ta quát lên.

Âm thanh trầm thấp có chút quen lại có chút lạ khẽ vang lên khiến cô khựng lại.

"Nhà này cô ấy không thuê nữa."

Bà ta cũng ngơ ngác tìm kiếm xem là ai.

Dư Nguyệt há hốc khi nhìn thấy người cùng cô kết hôn sáng nay. Sao anh ấy lại có mặt ở đây?

Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

Ha anh đến rồi

2025-03-06

2

Thiên Phú

Thiên Phú

Thì đến để đưa c về nhà nè, đã có ck thì phải theo ck chứ pk c ơi. C từ nay k cần phải lo chỗ ở nữa vì tất cả đã có ck c lo

2024-09-19

6

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Haha, bút sa là gà chớt rùi đó chị. Giờ chị có muốn chạy có hối hận cũng ko kịp nữa rồi. Anh ko coi hôn nhân là trò đùa, nên chị cứ chịu khó làm Cố phu nhân của anh đi. Thời của chị đã tới rồi đó. Ngày tháng sau này tha hồ mà hưởng phúc nhé.
Lấy ck mà ko biết gì về ck, thấy chị số 1 á:)) ko sao ko sao, từ từ tìm hiểu cũm được /Facepalm//Facepalm/

2024-09-10

9

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bỏ trốn
2 Chương 2: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
3 Chương 3: Một chút bất ngờ
4 Chương 4: Kết hôn mơ hồ
5 Chương 5: Chèn ép
6 Chương 6: Về chung một nhà
7 Chương 7: Sốc với tin vừa nghe
8 Chương 8: Một chút ấm áp không tên
9 Chương 9: Trở về Giang Thành
10 Chương 10: Không yên tâm
11 Chương 11: Ấm áp
12 Chương 12: Bắt đầu ỷ lại đến bản thân mình cũng không nhận ra
13 Chương 13: Dịu dàng lại bá đạo
14 Chương 14: Dần rút ngắn khoảng cách
15 Chương 15: Cảm giác được che chở
16 Chương 16: Trở thành thói quen
17 Chương 17: Dụ rắn ra khỏi hang
18 Chương 18: Dụ rắn ra khỏi hang (tiếp theo)
19 Chương 19: Có anh thật tốt
20 Chương 20: Nụ hôn ngọt ngào
21 Chương 21: Cố gia không chỉ là hư danh
22 Chương 22: Cố gia không chỉ là hư danh ( tiếp theo)
23 Chương 23: Thực hiện lời hứa với em
24 Chương 24: Mỹ nhân mềm mại
25 Chương 25: Châm lửa xong lại bỏ chạy
26 Chương 26: Đêm ngọt ngào
27 Chương 27: Chủ quyền
28 Chương 28: Tại sao?
29 Chương 29: Tôi sẽ để từng người một nếm cảm giác tôi từng
30 Chương 30: Là ai khiêu khích ai?
31 Chương 31: Ích kỷ của anh
32 Chương 32: Sốc thêm sốc
33 Chương 33: Cạn lời
34 Chương 34: Lòng tham con dao hai lưỡi
35 Chương 35: Trở mặt
36 Chương 36: Ngưỡng cửa chiến thắng
37 Chương 37: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
38 Chương 38: Gậy ông đập lưng ông
39 Chương 39: Bất lực lẫn cưng chiều
40 Chương 40: Nguy hiểm
41 Lời chúc
42 Chương 41: Điều bất ngờ còn ở phía sau
43 Chương 42: Điều kỳ lạ ở trên bầu trời
44 Chương 43: Cầu hôn
45 Chương 44: Ngọt ngào
46 Chương 45: Không buông bỏ được
47 Chương 46: Có gì đó rất lạ
48 Chương 47: Cưng chiều
49 Chương 48: Trở về
50 Chương 49: Gây rối
51 Chương 50: Ở bên anh, tất cả màu sắc đều hóa màu hồng
52 Chương 51: Chạm mặt
53 Chương 52: Lượn lờ
54 Chương 53: Lượn lờ (tiếp theo)
55 Chương 54: Ghen tị
56 Chương 55: Dựng chuyện
57 Chương 56: Không bao giờ nghĩ đến
58 Chương 57: Ngây người
59 Chương 58: Lòng riêng
60 Chương 59: Một chút không khí vui vẻ đời thường
61 Chương 60: Đố kỵ mù quáng
62 Chương 61: Anh cũng chỉ là một người bình thường
63 Chương 62: Vô giá
64 Chương 63: Đau lòng
65 Chương 64: Mèo vờn chuột
66 Chương 66: Xem kịch
67 Lời chúc
68 Chương 67: Hậu quả do chính mình gây ra
69 Chương 68: Hậu quả do chính mình gây ra (tiếp theo)
70 Chương 69: Bình yên
71 Chương 70: Vị khách không mời
72 Chương 71: Cái giá của sự trưởng thành
73 Chương 72: Thiên Sứ
74 Lời chúc
75 Chương 73: Chốn dừng chân
76 Chương 74: Phơi bày
77 Chương 75: Phơi bày ( tiếp theo)
78 Chương 76: Bất an
79 Chương 77: Mất tất cả
80 Chương 78: Mất tất cả (tiếp theo)
81 Chương 79: Nợ em
82 Chương 80: Tôi không tin
83 Chương 81: Đã đến lúc trở về nhà
84 Chương 82: Hoàn thành lời hứa (Hoàn)
85 Thông báo
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Bỏ trốn
2
Chương 2: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
3
Chương 3: Một chút bất ngờ
4
Chương 4: Kết hôn mơ hồ
5
Chương 5: Chèn ép
6
Chương 6: Về chung một nhà
7
Chương 7: Sốc với tin vừa nghe
8
Chương 8: Một chút ấm áp không tên
9
Chương 9: Trở về Giang Thành
10
Chương 10: Không yên tâm
11
Chương 11: Ấm áp
12
Chương 12: Bắt đầu ỷ lại đến bản thân mình cũng không nhận ra
13
Chương 13: Dịu dàng lại bá đạo
14
Chương 14: Dần rút ngắn khoảng cách
15
Chương 15: Cảm giác được che chở
16
Chương 16: Trở thành thói quen
17
Chương 17: Dụ rắn ra khỏi hang
18
Chương 18: Dụ rắn ra khỏi hang (tiếp theo)
19
Chương 19: Có anh thật tốt
20
Chương 20: Nụ hôn ngọt ngào
21
Chương 21: Cố gia không chỉ là hư danh
22
Chương 22: Cố gia không chỉ là hư danh ( tiếp theo)
23
Chương 23: Thực hiện lời hứa với em
24
Chương 24: Mỹ nhân mềm mại
25
Chương 25: Châm lửa xong lại bỏ chạy
26
Chương 26: Đêm ngọt ngào
27
Chương 27: Chủ quyền
28
Chương 28: Tại sao?
29
Chương 29: Tôi sẽ để từng người một nếm cảm giác tôi từng
30
Chương 30: Là ai khiêu khích ai?
31
Chương 31: Ích kỷ của anh
32
Chương 32: Sốc thêm sốc
33
Chương 33: Cạn lời
34
Chương 34: Lòng tham con dao hai lưỡi
35
Chương 35: Trở mặt
36
Chương 36: Ngưỡng cửa chiến thắng
37
Chương 37: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
38
Chương 38: Gậy ông đập lưng ông
39
Chương 39: Bất lực lẫn cưng chiều
40
Chương 40: Nguy hiểm
41
Lời chúc
42
Chương 41: Điều bất ngờ còn ở phía sau
43
Chương 42: Điều kỳ lạ ở trên bầu trời
44
Chương 43: Cầu hôn
45
Chương 44: Ngọt ngào
46
Chương 45: Không buông bỏ được
47
Chương 46: Có gì đó rất lạ
48
Chương 47: Cưng chiều
49
Chương 48: Trở về
50
Chương 49: Gây rối
51
Chương 50: Ở bên anh, tất cả màu sắc đều hóa màu hồng
52
Chương 51: Chạm mặt
53
Chương 52: Lượn lờ
54
Chương 53: Lượn lờ (tiếp theo)
55
Chương 54: Ghen tị
56
Chương 55: Dựng chuyện
57
Chương 56: Không bao giờ nghĩ đến
58
Chương 57: Ngây người
59
Chương 58: Lòng riêng
60
Chương 59: Một chút không khí vui vẻ đời thường
61
Chương 60: Đố kỵ mù quáng
62
Chương 61: Anh cũng chỉ là một người bình thường
63
Chương 62: Vô giá
64
Chương 63: Đau lòng
65
Chương 64: Mèo vờn chuột
66
Chương 66: Xem kịch
67
Lời chúc
68
Chương 67: Hậu quả do chính mình gây ra
69
Chương 68: Hậu quả do chính mình gây ra (tiếp theo)
70
Chương 69: Bình yên
71
Chương 70: Vị khách không mời
72
Chương 71: Cái giá của sự trưởng thành
73
Chương 72: Thiên Sứ
74
Lời chúc
75
Chương 73: Chốn dừng chân
76
Chương 74: Phơi bày
77
Chương 75: Phơi bày ( tiếp theo)
78
Chương 76: Bất an
79
Chương 77: Mất tất cả
80
Chương 78: Mất tất cả (tiếp theo)
81
Chương 79: Nợ em
82
Chương 80: Tôi không tin
83
Chương 81: Đã đến lúc trở về nhà
84
Chương 82: Hoàn thành lời hứa (Hoàn)
85
Thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play