Chương 6: Về chung một nhà

Anh đi về phía cô.

"Cậu là..."

Bà ta nhìn từ trên xuống dưới. Ăn mặc đơn giản nhưng cốt cách lại...

"Sao, sao anh biết tôi ở đây?"

Dư Nguyệt lắp bắp.

Anh không trả lời câu hỏi của cô.

"Vào trong thu xếp đồ. Chúng ta về nhà."

"Cái gì?"

Dư Nguyệt càng ngơ ngác khi nghe câu "chúng ta về nhà".

Anh lấy tiền mặt trong ví ra.

"Đủ không?"

Bà ta mắt sáng rỡ.

"Này là quá nhiều rồi."

Bà ta quay sang Dư Nguyệt cười.

"Cô gái, có bạn trai nhiều tiền như vậy sao không nói sớm."

Dư Nguyệt nhìn tiền trong tay bà ta rồi lại nhìn sang anh.

Cô đi đến lấy lại vài tờ.

"Bao nhiêu đây là đủ rồi."

"Hừ!"

Bà ta hậm hực bỏ đi.

Dư Nguyệt đi về phía anh, ngẩng đầu lên. Người gì mà cao chết đi được. Sao giờ cô mới để ý chứ.

"Anh đi làm ở công trường không dễ dàng gì. Đừng phung phí như vậy. Tiền tôi mượn anh tôi sẽ cố gắng trả lại."

Cô đưa tiền vừa lấy lại cho anh.

"Giữa chúng ta là gì?"

Cố Thừa Trạch rũ mắt xuống nhìn cô.

"..." Dư Nguyệt.

"Vừa lãnh chứng xong liền quên rồi à."

"Tôi..."

Vừa nghe câu này, dũng khí cô đã bay đi đâu mất rồi. Cô cúi đầu, mặt có chút nóng.

"Tôi không có quan điểm vợ chồng mỗi người một nơi. Tuy nhiên, cũng không bắt thực hiện nghĩa vụ ngay bây giờ. Có thể từ từ làm quen."

"..." Dư Nguyệt. Cái gì mà nghĩa vụ vợ chồng chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây thôi đã khiến cô xấu hổ muốn chết rồi.

"Tôi, tôi đi lấy đồ."

Cô chạy một mạch vào trong.

Cố Thừa Trạch khẽ cười. Cuộc sống của anh sau này sẽ khá thú vị với cô vợ nhỏ.

[...]

Anh bước theo sau.

Dư Nguyệt cố gắng tiêu hoá với sự nóng vội nhất thời của mình gây ra.

"Dư Nguyệt ơi Dư Nguyệt. Là do mày không biết suy nghĩ. Giờ phải làm sao đây?"

Cố Thừa Trạch tựa lưng vào cửa nhìn cô đang lẩm bẩm.

Vừa quay lại nhìn thấy anh cô đã ngã ngửa.

"Anh vào đây khi nào?"

Anh nhìn xung quanh.

"Chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?"

Dư Nguyệt cảnh giác nhìn anh.

Cố Thừa Trạch nhìn cô như vậy lại có chút đáng yêu.

"Tôi không tùy tiện như vậy."

Anh đi vào.

Dư Nguyệt lùi lại mà quên mất phía sau là chiếc ghế nên ngã xuống.

Chưa ngồi dậy.

Cố Thừa Trạch đã chống tay lên ghế, vây cô ở giữa.

"Anh, anh nói là..."

Mặt cô đỏ đến nỗi nhỏ ra máu luôn rồi.

Anh kề sát vào tai cô, âm thanh nóng bỏng phả vào tai.

"Về nhà."

Sau đó, thấy anh đứng dậy.

Dư Nguyệt mắt chớp chớp ngây ngốc. Sau đó lại vờ hỏi đi chuyện khác để bớt xấu hổ. Có lẽ, cô xem phim hơi nhiều rồi.

"Tôi vẫn chưa thu dọn xong. Hay là..."

"Tôi sẽ cho người đến thu dọn."

"Tốn kém lắm. Anh cứ về trước, tôi sẽ tự thu dọn."

"Không sao. Tôi lo được."

"Nhưng..."

"Sau khi về nhà, tiền em muốn quản thế nào tùy em."

"..." Dư Nguyệt. Tôi không có ý đó mà.

[...]

Khu Tây Á.

Dư Nguyệt sợ làm anh tốn kém thêm nhất quyết không chịu đi taxi mà chở anh bằng chiếc xe điện của mình.

Quả thật với chiều cao một mét tám tám của anh ngồi lên nó thật sự rất khó nói. Nhưng biết làm sao được. Cũng miễn cưỡng thôi.

Dư Nguyệt nhìn xung quanh.

Khu Tây Á này rất tiện cho việc đi lại còn gần trung tâm thành phố. Nếu được ở đây thì vấn đề đi lại cũng ít tốn kém hơn rất nhiều. Không ngờ một công nhân như anh cũng tìm được nơi ở tốt như vậy.

"Anh ở đây thật à? Tiền thuê bao nhiêu?"

"Không thuê."

"Vậy anh ở với gia đình hay là mua trả góp?"

Cố Thừa Trạch nhìn cô.

Dư Nguyệt lại cho rằng mình nghĩ đúng liền nói thêm.

"Nể anh thật nha. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán một con người."

"Tôi thì sao?"

"Ý là anh... Mà thôi đi."

Cố Thừa Trạch tất nhiên sẽ không nói thêm gì. Vì với một người kiệm lời như anh thì đã nói rất nhiều rồi.

Nhưng Dư Nguyệt thì ngược lại, cô thấy dãy cầu thang dài trước mắt liền nhìn chân anh chằm chằm.

"Cái đó, chân anh đi có ổn không?"

Vừa mở miệng, cô đã muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi.

Cố Thừa Trạch quay lại cúi xuống nhìn cô.

Dư Nguyệt cúi thấp đầu cứ như đứa trẻ làm sai chờ người dạy dỗ vậy.

Cô vừa định mở miệng.

Cố Thừa Trạch bún nhẹ lên trán cô.

"Bên kia có thang máy."

"..." Dư Nguyệt xoa xoa trán nhìn theo hướng anh đi.

Sau đó liền chạy theo.

Cánh cửa thang máy khép lại. Cô lại khẽ nhìn anh.

"Xin lỗi! Tôi không phải có ý gì đâu. Thật đó."

Như sợ anh không tin nên nhấn mạnh thêm.

Cố Thừa Trạch hờ hững đáp.

"Cũng không có gì to tát."

Dư Nguyệt mím môi nhìn xuống dưới chân mình. Sau đó, khẽ liếc mắt nhìn chân anh còn có chiếc gậy gỗ.

"Khi nào tôi tìm được việc làm, anh không cần đến công trường làm việc nặng nhọc nữa."

Cố Thừa Trạch khẽ cười.

"Muốn nuôi tôi à."

"Anh có chấp nhận không?"

Cô lấy hết can đảm nói. Dù sao trên danh nghĩa hai người cũng đã là vợ chồng thì ai nuôi ai cũng được.

Cố Thừa Trạch đút tay vào túi bước ra khi cửa thang máy vừa mở.

Dư Nguyệt không nghe anh trả lời cũng không biết là sao. Cô chỉ đành bước theo.

Đến cánh cửa màu đen phía trước, anh quay lại.

"Đến đây!"

Dư Nguyệt bước đến gần.

Anh nắm lấy tay cô ấn vào cửa, sau đó nhập một dãy số. Mà dãy số này sau quen quen.

"Mật khẩu là sinh nhật em. Vân tay cũng đã nhập."

"Sao anh biết sinh nhật tôi?"

Cô ngơ ngác hỏi.

[....]

Hot

Comments

sakura chan

sakura chan

m nghĩ tg nên viết câu cú đầy đủ đọc đỡ bị giật cục sẽ hay hơn

2025-01-22

1

Anonymous

Anonymous

Anh nói đúng nha

2025-03-06

2

Anonymous

Anonymous

truyện hay nha mọi ng

2024-10-01

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bỏ trốn
2 Chương 2: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
3 Chương 3: Một chút bất ngờ
4 Chương 4: Kết hôn mơ hồ
5 Chương 5: Chèn ép
6 Chương 6: Về chung một nhà
7 Chương 7: Sốc với tin vừa nghe
8 Chương 8: Một chút ấm áp không tên
9 Chương 9: Trở về Giang Thành
10 Chương 10: Không yên tâm
11 Chương 11: Ấm áp
12 Chương 12: Bắt đầu ỷ lại đến bản thân mình cũng không nhận ra
13 Chương 13: Dịu dàng lại bá đạo
14 Chương 14: Dần rút ngắn khoảng cách
15 Chương 15: Cảm giác được che chở
16 Chương 16: Trở thành thói quen
17 Chương 17: Dụ rắn ra khỏi hang
18 Chương 18: Dụ rắn ra khỏi hang (tiếp theo)
19 Chương 19: Có anh thật tốt
20 Chương 20: Nụ hôn ngọt ngào
21 Chương 21: Cố gia không chỉ là hư danh
22 Chương 22: Cố gia không chỉ là hư danh ( tiếp theo)
23 Chương 23: Thực hiện lời hứa với em
24 Chương 24: Mỹ nhân mềm mại
25 Chương 25: Châm lửa xong lại bỏ chạy
26 Chương 26: Đêm ngọt ngào
27 Chương 27: Chủ quyền
28 Chương 28: Tại sao?
29 Chương 29: Tôi sẽ để từng người một nếm cảm giác tôi từng
30 Chương 30: Là ai khiêu khích ai?
31 Chương 31: Ích kỷ của anh
32 Chương 32: Sốc thêm sốc
33 Chương 33: Cạn lời
34 Chương 34: Lòng tham con dao hai lưỡi
35 Chương 35: Trở mặt
36 Chương 36: Ngưỡng cửa chiến thắng
37 Chương 37: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
38 Chương 38: Gậy ông đập lưng ông
39 Chương 39: Bất lực lẫn cưng chiều
40 Chương 40: Nguy hiểm
41 Lời chúc
42 Chương 41: Điều bất ngờ còn ở phía sau
43 Chương 42: Điều kỳ lạ ở trên bầu trời
44 Chương 43: Cầu hôn
45 Chương 44: Ngọt ngào
46 Chương 45: Không buông bỏ được
47 Chương 46: Có gì đó rất lạ
48 Chương 47: Cưng chiều
49 Chương 48: Trở về
50 Chương 49: Gây rối
51 Chương 50: Ở bên anh, tất cả màu sắc đều hóa màu hồng
52 Chương 51: Chạm mặt
53 Chương 52: Lượn lờ
54 Chương 53: Lượn lờ (tiếp theo)
55 Chương 54: Ghen tị
56 Chương 55: Dựng chuyện
57 Chương 56: Không bao giờ nghĩ đến
58 Chương 57: Ngây người
59 Chương 58: Lòng riêng
60 Chương 59: Một chút không khí vui vẻ đời thường
61 Chương 60: Đố kỵ mù quáng
62 Chương 61: Anh cũng chỉ là một người bình thường
63 Chương 62: Vô giá
64 Chương 63: Đau lòng
65 Chương 64: Mèo vờn chuột
66 Chương 66: Xem kịch
67 Lời chúc
68 Chương 67: Hậu quả do chính mình gây ra
69 Chương 68: Hậu quả do chính mình gây ra (tiếp theo)
70 Chương 69: Bình yên
71 Chương 70: Vị khách không mời
72 Chương 71: Cái giá của sự trưởng thành
73 Chương 72: Thiên Sứ
74 Lời chúc
75 Chương 73: Chốn dừng chân
76 Chương 74: Phơi bày
77 Chương 75: Phơi bày ( tiếp theo)
78 Chương 76: Bất an
79 Chương 77: Mất tất cả
80 Chương 78: Mất tất cả (tiếp theo)
81 Chương 79: Nợ em
82 Chương 80: Tôi không tin
83 Chương 81: Đã đến lúc trở về nhà
84 Chương 82: Hoàn thành lời hứa (Hoàn)
85 Thông báo
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Bỏ trốn
2
Chương 2: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
3
Chương 3: Một chút bất ngờ
4
Chương 4: Kết hôn mơ hồ
5
Chương 5: Chèn ép
6
Chương 6: Về chung một nhà
7
Chương 7: Sốc với tin vừa nghe
8
Chương 8: Một chút ấm áp không tên
9
Chương 9: Trở về Giang Thành
10
Chương 10: Không yên tâm
11
Chương 11: Ấm áp
12
Chương 12: Bắt đầu ỷ lại đến bản thân mình cũng không nhận ra
13
Chương 13: Dịu dàng lại bá đạo
14
Chương 14: Dần rút ngắn khoảng cách
15
Chương 15: Cảm giác được che chở
16
Chương 16: Trở thành thói quen
17
Chương 17: Dụ rắn ra khỏi hang
18
Chương 18: Dụ rắn ra khỏi hang (tiếp theo)
19
Chương 19: Có anh thật tốt
20
Chương 20: Nụ hôn ngọt ngào
21
Chương 21: Cố gia không chỉ là hư danh
22
Chương 22: Cố gia không chỉ là hư danh ( tiếp theo)
23
Chương 23: Thực hiện lời hứa với em
24
Chương 24: Mỹ nhân mềm mại
25
Chương 25: Châm lửa xong lại bỏ chạy
26
Chương 26: Đêm ngọt ngào
27
Chương 27: Chủ quyền
28
Chương 28: Tại sao?
29
Chương 29: Tôi sẽ để từng người một nếm cảm giác tôi từng
30
Chương 30: Là ai khiêu khích ai?
31
Chương 31: Ích kỷ của anh
32
Chương 32: Sốc thêm sốc
33
Chương 33: Cạn lời
34
Chương 34: Lòng tham con dao hai lưỡi
35
Chương 35: Trở mặt
36
Chương 36: Ngưỡng cửa chiến thắng
37
Chương 37: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
38
Chương 38: Gậy ông đập lưng ông
39
Chương 39: Bất lực lẫn cưng chiều
40
Chương 40: Nguy hiểm
41
Lời chúc
42
Chương 41: Điều bất ngờ còn ở phía sau
43
Chương 42: Điều kỳ lạ ở trên bầu trời
44
Chương 43: Cầu hôn
45
Chương 44: Ngọt ngào
46
Chương 45: Không buông bỏ được
47
Chương 46: Có gì đó rất lạ
48
Chương 47: Cưng chiều
49
Chương 48: Trở về
50
Chương 49: Gây rối
51
Chương 50: Ở bên anh, tất cả màu sắc đều hóa màu hồng
52
Chương 51: Chạm mặt
53
Chương 52: Lượn lờ
54
Chương 53: Lượn lờ (tiếp theo)
55
Chương 54: Ghen tị
56
Chương 55: Dựng chuyện
57
Chương 56: Không bao giờ nghĩ đến
58
Chương 57: Ngây người
59
Chương 58: Lòng riêng
60
Chương 59: Một chút không khí vui vẻ đời thường
61
Chương 60: Đố kỵ mù quáng
62
Chương 61: Anh cũng chỉ là một người bình thường
63
Chương 62: Vô giá
64
Chương 63: Đau lòng
65
Chương 64: Mèo vờn chuột
66
Chương 66: Xem kịch
67
Lời chúc
68
Chương 67: Hậu quả do chính mình gây ra
69
Chương 68: Hậu quả do chính mình gây ra (tiếp theo)
70
Chương 69: Bình yên
71
Chương 70: Vị khách không mời
72
Chương 71: Cái giá của sự trưởng thành
73
Chương 72: Thiên Sứ
74
Lời chúc
75
Chương 73: Chốn dừng chân
76
Chương 74: Phơi bày
77
Chương 75: Phơi bày ( tiếp theo)
78
Chương 76: Bất an
79
Chương 77: Mất tất cả
80
Chương 78: Mất tất cả (tiếp theo)
81
Chương 79: Nợ em
82
Chương 80: Tôi không tin
83
Chương 81: Đã đến lúc trở về nhà
84
Chương 82: Hoàn thành lời hứa (Hoàn)
85
Thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play