Sau khi kết thúc hôn lễ, tại căn biệt thự sang trọng của Vu Áng Tề và Thục Uyển Đình, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Ánh đèn mờ ảo, những bó hoa vẫn còn tươi sắc, tất cả đều nhắc nhở về buổi tối lấp lánh và trang trọng. Giờ đây, căn biệt thự đã trở thành ngôi nhà chung của hai người, nơi mà những khoảnh khắc lặng lẽ của cuộc sống vợ chồng bắt đầu.
Vu Áng Tề, anh đã uống say trong bữa tiệc, được Thục Uyển Đình dìu vào trong.
"Anh làm ơn cố gắng đứng vững một chút."
Thục Uyển Đình vừa nói, vừa khẽ đỡ anh lên cầu thang. Đến phòng ngủ, cô nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, tháo giày cho anh, rồi cởi cà vạt ra.
"Cảm ơn em." Vu Áng Tề lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền.
"Em sẽ chăm sóc cho anh, đừng lo."
Thục Uyển Đình mỉm cười. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng để xuống bếp pha một ly nước chanh giải rượu. Trong lúc đợi nước sôi, cô nhìn quanh căn bếp, cảm giác sự mệt mỏi và nỗi buồn lấp đầy không gian nơi đây.
Mang theo thao nước ấm, cô quay lại phòng, chuẩn bị lau người cho Vu Áng Tề.
"Đây là nước ấm, giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn."
Cô thì thầm rồi nhẹ nhàng lau từng phần cơ thể anh. Trong ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ, gương mặt anh hiện lên rõ nét hơn. Các đường nét sắc sảo, ngũ quan hoàn mỹ của anh khiến cô không thể rời mắt.
"Vu Áng Tề, anh có thể nào yêu em dù chỉ là một chút không?"
Thục Uyển Đình thì thầm trong lòng, trong khi mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng niềm vui này không kéo dài lâu. Trong cơn say, anh bất chợt gọi tên người con gái khác, đó chính là người trong lòng của anh Quách Lệ Châu.
"Quách Lệ Châu, anh yêu em..." Vu Áng Tề lẩm bẩm, bàn tay anh nắm chặt tay cô, trong vô thức anh cứ nghĩ đây chính là bàn tay người con gái anh yêu.
Nỗi đau như xé nát trái tim Thục Uyển Đình. Cô cảm nhận được từng lời lẩm bẩm, từng giọt nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống. Cô không thể không khóc, cảm giác như mọi niềm hy vọng của mình đang tan biến.
"Trước mặt em anh lại gọi tên người con gái khác, anh có biết em đau lòng lắm không hả?"
Cô nghẹn ngào thì thầm, mặc dù biết rõ tình yêu này sẽ không bao giờ có kết quả.
Sau khi lau người cho anh xong, cô cẩn thận đắp chân lại cho anh rồi quyết định ngủ dưới nền sàn lạnh lẽo, sợ rằng anh sẽ thấy cô nằm bên cạnh vào sáng mai và càng thêm chán ghét cô.
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh sáng ban mai chiếu qua khe cửa, Vu Áng Tề tỉnh dậy với cơn đau đầu do rượu. Anh bước xuống giường, hướng thẳng vào phòng vệ sinh cá nhân mà không chú ý đến tấm thân nhỏ bé đang nằm dưới nền sàn lạnh lẽo kia.
"Sao lại đau đầu như thế này không biết." Anh lẩm bẩm, đầu óc quay cuồng.
Khoảng 8 giờ, Thục Uyển Đình mới thức dậy, cảm thấy sự mệt mỏi vẫn còn đè nặng. Cô vội vã vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân, rồi nhanh chóng xuống lầu. Khi cô bước xuống, nhìn thấy Vu Áng Tề đang trò chuyện cùng ba mẹ chồng. Cô cười ngượng nghịu, bước tới và nói:
"Con xin lỗi vì đã dậy muộn ạ! Do hôm qua quá mệt nên con đã ngủ quên."
Mẹ chồng nhìn cô với ánh mắt hiền hậu.
"Con không cần phải xin lỗi đâu, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thôi. Ngày mai, hai đứa hãy đi hưởng tuần trăng mật đi, hai đứa thấy thế nào?"
Vu Áng Tề nhanh chóng từ chối: "Xin lỗi mẹ, công việc ở công ty đang rất bận rộn, con không thể đi ngay lúc này."
Thục Uyển Đình lập tức thêm vào: "Vâng, tuần trăng mật có thể sắp xếp vào một thời điểm khác. Hiện tại công việc rất quan trọng, khi nào rảnh thì chúng con đi sau ạ?"
Buổi sáng nhẹ nhàng trôi qua, Vu Áng Tề rời nhà để đến công ty, còn Thục Uyển Đình ở nhà. Cô chuẩn bị bữa tối, nỗ lực để tạo ra một không khí ấm áp cho ngôi nhà mới. Mặc dù trong lòng vẫn đầy nỗi buồn và thất vọng, cô cố gắng giữ cho tâm trạng bình thản và tiếp tục công việc của mình, chờ đợi ngày mà tình yêu đơn phương của mình có thể được đền đáp, dù chỉ là một chút.
Những ngày đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân của cả hai đã bắt đầu như vậy, với sự lặng lẽ, đau đớn và hy vọng không rõ ràng. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng Thục Uyển Đình vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tin rằng một ngày nào đó, tình yêu chân thành của mình có thể làm thay đổi điều gì đó trong trái tim anh.
Updated 20 Episodes
Comments
DEMOTEAM
vì sao yên tĩnh vậy? Không phải các phân tử vẫn hoạt động sao? thế thì sao yên tĩnh lạ thường đc:)
2024-10-19
0
đại dương xanh
đau lòng quá đi
2024-10-11
0
Yến Nhi
thương dữ trời
2024-10-10
0