Sau khi ba mẹ chồng rời khỏi căn biệt thự, Thục Uyển Đình đứng lặng trong phòng khách rộng lớn. Sự tĩnh lặng bao trùm khắp không gian khiến cô cảm thấy lạc lõng. Dù sống trong ngôi nhà xa hoa này, cô không tìm thấy niềm vui thực sự. Mỗi ngày đều là những giờ phút cô chờ đợi chồng trở về, nhưng tình cảm của anh đối với cô vẫn luôn lạnh nhạt.
Nhìn đồng hồ treo tường, Thục Uyển Đình thở dài. Hôm nay cô đã chuẩn bị một bữa tối thật đặc biệt, hy vọng rằng Vu Áng Tề sẽ trở về sớm để cùng ăn tối với cô. Mặc dù là một tiểu thư của một gia tộc danh giá, cô vẫn chăm chỉ học nấu ăn, học thêu thùa, không phải vì áp lực xã hội hay kỳ vọng của gia đình, mà chỉ vì cô mong muốn làm một người vợ tốt, một nàng dâu hiền thảo. Cô muốn tự tay chăm sóc người mình yêu.
Bước vào bếp, cô bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu tươi ngon nhất, chọn những món ăn mà Vu Áng Tề có thể thích. Mỗi lát rau củ, mỗi nhát cắt đều chứa đựng sự tỉ mỉ và tâm huyết. Nhưng trong khoảnh khắc không cẩn thận, con dao sắc bén lướt qua ngón tay cô. Máu chảy ra, rơi xuống từng giọt đỏ tươi trên mặt thớt. Nỗi đau bất ngờ khiến cô không thể kìm nén, đôi mắt long lanh vì nước mắt.
"Thiếu phu nhân!"
Người làm nghe tiếng vội vã chạy vào. Họ thấy cô đang cắn chặt môi, mắt rưng rưng nước.
"Không sao, tôi tự xử lý được."
Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cơn đau không ngừng nhói lên. Người làm lo lắng, họ đỡ cô ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng lấy hộp cứu thương.
"Thiếu phu nhân, để chúng tôi lo bữa ăn. Tay cô chảy máu nhiều quá."
Thục Uyển Đình lắc đầu, đôi mắt kiên định nhưng giọng nói nhẹ nhàng: "Không cần đâu, hôm nay tôi muốn tự tay nấu bữa tối cho anh ấy. Chỉ cần băng bó một chút là được."
Người làm không dám cãi lời, đành phải giúp cô băng bó vết thương. Mặc dù đau đớn, nhưng trái tim cô không thể ngừng mong đợi. Cô tiếp tục quay lại bếp, đôi tay mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng hoàn thiện từng món ăn. Trong lòng cô vẫn hy vọng rằng, chỉ cần một bữa tối này, Vu Áng Tề sẽ thấy được tấm lòng của cô, và có lẽ anh sẽ bắt đầu mở lòng với cô hơn.
Tập đoàn Vu thị...
Tại văn phòng, Vu Áng Tề kết thúc cuộc họp cuối cùng của ngày. Nhìn đồng hồ, anh dự định về nhà, nhưng điện thoại đột nhiên rung lên. Nhìn vào màn hình, một cái tên quen thuộc hiện lên. Anh thở dài, đôi mày nhíu lại.
"Alo?" Anh bắt máy, giọng không quá nồng nhiệt.
"Anh...em không khỏe lắm." giọng nói yếu ớt từ đầu dây bên kia vang lên.
"Em bị bệnh sao?" Vu Áng Tề có chút lo lắng.
"Em bị cảm, đau đầu và không có ai ở đây. Anh có thể mua giúp em ít thuốc được không?" Giọng nói càng thêm mềm mại, yếu đuối như muốn chạm vào trái tim anh.
Vu Áng Tề ngả người ra ghế, nhìn đồng hồ một lần nữa. Dù muộn, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định sẽ mua thuốc đem qua cho cô. Sau khi mua thuốc, anh lái thẳng đến nhà Quách Lệ Châu.
Khi anh đưa thuốc, Quách Lệ Châu nắm lấy tay anh, ánh mắt long lanh như cầu xin: "Anh có thể ở lại với em đêm nay được không? Em cảm thấy rất cô đơn. Mẹ anh ép anh lấy Thục Uyển Đình, nhưng cô ấy không phải là người anh yêu, cô ấy không phù hợp với anh. Chỉ có em mới hiểu anh, chỉ có em mới yêu anh."
Vu Áng Tề im lặng một lúc, nhưng rồi vẫn ở lại. Cảm giác khó xử trong lòng khiến anh không thể làm khác. Cô ta ngả vào người anh, yếu đuối như một con chim non tìm kiếm sự bảo vệ. Cho đến khi Quách Lệ Châu chìm vào giấc ngủ, Vu Áng Tề mới lặng lẽ rời đi. Ánh đèn thành phố đã tắt dần khi anh lái xe trở về nhà.
Khi Vu Áng Tề bước vào nhà, sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian. Ánh đèn trong bếp vẫn sáng, khiến anh hơi bất ngờ. Đi vào trong, anh nhìn thấy Thục Uyển Đình đang ngủ gục trên bàn ăn, xung quanh là những món ăn được cô bày biện rất cẩn thận. Món ăn đã nguội lạnh, nhưng từng chi tiết vẫn thể hiện sự chăm chút và tình cảm của cô.
Anh đứng nhìn cô một lúc, lòng dấy lên cảm giác lạ lẫm. Cô thật sự cố gắng nhiều cho cuộc hôn nhân này, nhưng anh vẫn không thể mở lòng với cô. Ánh mắt anh thoáng qua vết băng trắng trên ngón tay cô, nhưng rồi nhanh chóng quay đi.
Thục Uyển Đình giật mình tỉnh giấc, đôi mắt lơ mơ nhìn quanh, khi nhận ra Vu Áng Tề đã về, cô lập tức bật dậy.
"Anh về rồi!"
Cô nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt lấp lánh hy vọng.
"Anh ngồi xuống đi, để em hâm nóng lại đồ ăn. Tất cả đều là do em tự tay nấu cho anh."
Vu Áng Tề liếc qua bàn ăn, ánh mắt lạnh nhạt.
"Không cần đâu, tôi không đói."
Anh nói một câu ngắn gọn, rồi xoay người đi thẳng lên phòng.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, trái tim Thục Uyển Đình như vỡ vụn. Cô lặng lẽ nhìn vào những món ăn trên bàn, cảm giác cay đắng lan tràn khắp lòng. Vì anh, cô đã học nấu ăn, vì anh, cô có thể nhịn đói cả buổi tối để chờ anh về. Nhưng đáp lại sự nỗ lực của cô chỉ là sự lạnh nhạt và chán ghét.
Ngồi xuống bàn ăn một mình, Thục Uyển Đình cảm thấy căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mỗi miếng cơm cô ăn vào đều chan đầy nước mắt. Cô từng nghĩ, chỉ cần anh về ăn tối với cô, hai người có thể trò chuyện và gần gũi nhau hơn. Nhưng đến giờ, điều đó vẫn chỉ là giấc mơ xa vời.
Sau khi ăn xong, cô lên phòng. Khi mở cửa, cô thấy Vu Áng Tề đã ngủ. Anh quay lưng về phía cô, gương mặt bình thản, không biết rằng cô đã trải qua một buổi tối đầy đau khổ.
Cô nhẹ nhàng lấy gối và chăn xuống đất, cố gắng không gây ra tiếng động. Mọi hành động đều lặng lẽ, như chính tình cảm của cô dành cho anh, âm thầm nhưng mãnh liệt, không mong đợi sự đáp lại.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Thục Uyển Đình tự hỏi: "Khi nào thì anh mới đón nhận tình cảm của em? Khi nào thì tình yêu chân thành của em mới được đáp lại?"
Những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, hoà vào màn đêm tĩnh mịch.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo rọi vào, soi sáng căn phòng như chứng kiến tình yêu đơn phương đầy đau khổ mà cô đang phải gánh chịu.
Updated 20 Episodes
Comments
DEMOTEAM
tình yêu online là tình yêu thiên tai!!!
2024-10-19
0
Yến Nhi
con mẹ biến
2024-10-10
0
Yến Nhi
ổng tồi vãi lun ạ
2024-10-10
0