Sau bữa sáng, anh trở lại với thói quen thường ngày, mặc dù hôm nay là Chủ nhật. Anh bước vào thư phòng, nơi dành riêng cho công việc của mình. Một chiếc bàn làm việc bừa bộn với tài liệu, giấy tờ, và máy tính đang mở. Văn phòng của anh luôn ngập tràn không khí chăm chỉ và sáng tạo. Anh vẫn tiếp tục làm việc, đắm chìm trong những kế hoạch và chiến lược mà mình đã lên.
Dù không có sự hiện diện của cô, một phần bản thân anh cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, nhưng công việc đã giúp anh tạm quên đi. Những ý tưởng mới, những dự án cần hoàn thành, tất cả đều cần sự tập trung cao độ. Anh đã từng nghĩ rằng công việc sẽ mang lại cho anh niềm hạnh phúc và thành công. Không thể phủ nhận rằng những nỗ lực anh bỏ ra đã mang đến những thành quả đáng nể, nhưng trong sâu thẳm anh cảm thấy một nỗi cô đơn day dứt.
Thời gian trôi đi và nỗi lo lắng về sự vắng mặt của cô cũng dần nguôi ngoai. Anh bận rộn với những con số, những chiến lược và những bài toán kinh doanh. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, hình ảnh của cô lại hiện lên trong tâm trí anh khuôn mặt tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng, và sự chăm sóc ân cần mà cô dành cho anh.
Sau một buổi sáng làm việc hiệu quả, đến trưa, anh quyết định tạm dừng lại. Đứng dậy, anh đi ra ngoài ban công, nơi mà ánh nắng chiều rực rỡ đang chiếu xuống. Từ đây, anh có thể nhìn ra khu vườn, nơi mà cô thường thích ngồi đọc sách. Một chút gì đó ngọt ngào, nhưng cũng rất buồn khi nhìn thấy cái ghế trống không đó.
"Cô ấy thật sự đã đi đâu?" Anh tự hỏi trong lòng.
Giữa sự hối hả của cuộc sống, anh chợt nhận ra rằng đôi khi chỉ cần một chút dừng lại, một chút suy ngẫm sẽ giúp ta nhìn nhận rõ hơn về những điều quý giá xung quanh. Cô không chỉ đơn thuần là một người ở bên cạnh, mà còn là một phần của cuộc sống anh, là người mà anh có thể chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn.
Sau những phút bình yên, anh quyết định quay lại bàn làm việc. Mặc dù tâm trí vẫn còn lưu luyến với hình ảnh của cô, anh biết rằng công việc sẽ giúp anh xua tan nỗi cô đơn. Một vài cuộc gọi điện thoại và những email cần phản hồi đang chờ đợi anh.
Buổi chiều trôi qua một cách nhẹ nhàng, không có bất kỳ sự gián đoạn nào. Anh tập trung vào từng nhiệm vụ, chỉ huy mọi thứ từ xa. Nhưng sâu bên trong, phần nào đó anh vẫn mong chờ sự xuất hiện của cô. Có thể cô sẽ trở về với những câu chuyện thú vị và nụ cười rạng rỡ. Nỗi nhớ dần nhen nhóm trong tâm trí, khiến anh tạm thời quên đi khối lượng công việc đang chờ đợi.
Đến tối muộn, khi ánh đèn trong nhà đã được bật sáng, và bóng tối bên ngoài lan tỏa, anh vẫn chưa thấy cô trở về. Bữa tối một mình chỉ còn lại bát phở đã nguội ngắt, mà lòng anh chợt trở nên chùng xuống. Những chi tiết nhỏ nhặt từng làm nên sự ấm áp trong cuộc sống của họ giờ đây bỗng lấp ló sau màn khói mờ của cô đơn.
Mỗi ngày qua đi, dẫu cho những thành công trong công việc có thể lấp đầy khoảng trống, nhưng anh biết rằng sự hiện diện của cô mới chính là điều tạo nên giá trị thật sự trong cuộc sống.
Khi đêm xuống, bên ánh đèn vàng ấm áp, anh quyết định không ngồi một mình trong tĩnh lặng nữa. Anh đã có thể gọi cho cô, dù rằng không biết thực sự cô đang ở đâu. Nhưng chắc chắn, điều quan trọng hơn là anh cần phải tìm ra cách để kết nối với cô, để cùng nhau nuôi dưỡng mối quan hệ này.
Tự hứa với lòng mình rằng sẽ không để sự bận rộn của công việc khiến anh đánh mất những điều quý giá, anh đặt xuống công việc và tìm kiếm hình ảnh của cô trong tâm trí. Một ngày Chủ nhật tĩnh lặng nhưng đầy ý nghĩa, nơi mà sự vắng mặt của cô đã tạo nên những trăn trở trong lòng anh. Cuộc sống không chỉ là công việc, mà còn là những người bên cạnh ta, là sự chăm sóc và yêu thương lẫn nhau.
Và có lẽ, vào những ngày này, khi tiếng chuông báo thức dồn dập, anh nên nhớ rằng, trong cuộc sống đầy bận rộn, điều quý giá nhất không phải là thành công, mà là những khoảnh khắc bên cạnh những người mà ta yêu thương.
Updated 20 Episodes
Comments