Hận Tình Không Thoát Được
Nửa đêm.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu những tia sáng yếu ớt vào bóng tối đặc quánh.
Quần áo bị xé rách nằm vương vãi trên đầu giường và dưới sàn nhà. Tiếng thở dồn dập vang lên, như lưỡi dao sắc bén xuyên qua bóng tối, khiến người ta bất giác rùng mình.
“Cảnh Thiên, đừng mà…”
“Đừng cái gì? Chưa đủ sướng sao?”
Thịnh Cảnh Thiên cười lạnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống cơ thể nhỏ nhắn dưới thân. Hắn mạnh mẽ đẩy tới, tiếng rên đau đớn của cô vang lên, khóe môi hắn hiện lên một nụ cười tàn bạo, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo tựa băng giá.
Hắn cúi người xuống, kề sát tai cô:
“Cố Uyển Nguyệt, chính cô tự dâng mình lên đây, còn giả vờ thanh cao gì nữa?”
Đôi tay hắn siết chặt cánh tay cô, những vết bầm tím nhanh chóng xuất hiện.
“Ngày trước, tôi yêu cô như vậy, vì cứu cô mà suýt nữa không thể đứng dậy nổi. Thế nhưng cô thì sao? Cô ôm hết tiền của tôi, bỏ rơi tôi để đi theo gã đàn ông khác!”
“Tôi không có…”
Cố Uyển Nguyệt gần như kiệt sức vì nỗi đau thể xác. Cô khó nhọc hé đôi môi khô khốc:
“Tôi không đi theo bất kỳ ai, cũng không lấy tiền của anh. Là mẹ đưa tôi ra nước ngoài, bà lấy chứng minh thư và hộ chiếu của tôi…”
“Đủ rồi!”
Ánh mắt Thịnh Cảnh Thiên lạnh lẽo như gió đông:
“Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô sao? Chính mắt tôi đã thấy cô đi cùng hắn, còn gì để chối cãi nữa?”
“Không phải như vậy, Cảnh Thiên, anh hãy nghe tôi…”
Hắn đẩy mạnh hơn, ánh mắt nhìn gương mặt tái nhợt của cô. Gương mặt mà hắn từng yêu đến cuồng si, giờ đây lại là thứ khiến hắn rơi vào vực thẳm tuyệt vọng.
Vẻ mặt hắn bỗng trở nên tàn nhẫn. Hắn lật ngược cô lại, ép cô vào một tư thế đầy nhục nhã.
“Cảnh Thiên, xin anh… đừng mà!”
Giọng nói khàn đặc của Cố Uyển Nguyệt vang lên, cảm giác nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt cô.
Nỗi đau xé toạc cơ thể khiến ý thức cô dần mơ hồ, tay chân như những mảnh vỡ không còn nguyên vẹn, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý giày vò cho đến khi trời đất đảo lộn.
Cô tưởng mình sẽ chết đi trong cơn bạo hành lạnh lùng ấy, nhưng không.
Khi tỉnh lại, bên cạnh cô đã chẳng còn bóng dáng Thịnh Cảnh Thiên.
Toàn thân đau nhức như bị nghiền nát, cô chỉ có thể cử động đôi chút ở đầu ngón tay.
Không biết qua bao lâu, cô mới gắng sức ngồi dậy, loạng choạng bước xuống giường.
Trước tấm cửa kính lớn, hình ảnh phản chiếu cơ thể đầy những vết bầm tím hiện ra. Nhưng với Cố Uyển Nguyệt, nỗi đau thể xác chẳng là gì so với vết thương trong tim.
Hai năm qua, cô không ngừng tìm mọi cách quay về bên hắn. Hôm qua, cô đã mạo hiểm lấy trộm chứng minh thư và hộ chiếu, trở lại quê hương với đầy hy vọng, nhưng điều cô nhận lại chỉ là sự nhục nhã và hành hạ không chút tình người.
Cố Uyển Nguyệt cúi xuống nhặt mảnh quần áo rách nát trên sàn nhà.
Chỉ một hành động đơn giản như vậy, cô cũng mất rất nhiều thời gian để hoàn thành. Dù những mảnh vải chẳng thể che hết thân thể, nhưng chúng là thứ duy nhất cô có.
Cô quyết định phải gặp Thịnh Cảnh Thiên, nói rõ mọi chuyện.
Khi cô mở cửa phòng và bước ra ngoài, thậm chí không nhận ra có một người đang ngồi trong phòng khách.
“Cố Uyển Nguyệt.”
Giọng nói quen thuộc khiến cô khựng lại.
Cô quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn người đang ngồi trên ghế sofa – một cô gái có gương mặt khá giống mình:
“Cố Giao Giao?”
Cố Uyển Nguyệt như bị sét đánh trúng.
Người em gái đã hai năm không gặp, lại xuất hiện trong nhà của Thịnh Cảnh Thiên. Cô không tin vào những gì mình thấy, cứ ngỡ rằng mình vẫn đang trong một giấc mơ chưa tỉnh.
Nhưng Cố Giao Giao lại lên tiếng, giọng nói rất rõ ràng:
“Chị, lâu rồi không gặp.”
Đúng là cô ta!
Cố Giao Giao nhếch môi, bước đến gần cô:
“Không ngờ sau hai năm, cuối cùng chị cũng trở về. Chị tìm anh Cảnh Thiên có việc gì? Hay là đến để chúc mừng lễ cưới của bọn em?”
“Lễ cưới?”
Cố Uyển Nguyệt sững sờ, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Nhìn dáng vẻ như bị sét đánh của cô, Cố Giao Giao giả vờ hoảng hốt che miệng, nhưng ánh mắt không thể giấu được sự đắc ý.
“Sao vậy? Chị còn chưa biết à? Tháng sau, em và anh Cảnh Thiên sẽ kết hôn.”
Updated 45 Episodes
Comments
Manh Manh
hóng full
2025-02-01
0
Y/N 🌷
dumaaa hayyy vãi
2025-01-31
0