Chương 11: Ép cô phá bỏ đứa con của mình

Cố Uyển Nguyệt như rơi vào hầm băng.

Mẹ của cô, lại muốn ép cô phá bỏ đứa con của chính mình!

“Con không đồng ý!”

Cố Uyển Nguyệt ôm chặt lấy bụng mình:

“Đây là con của con và Cảnh Thiên! Con không muốn bỏ nó!”

“Thịnh Cảnh Thiên là em rể của con!” Cố mẫu kiên quyết, không để lại chút đường lui:

“Con là chị gái của Giao Giao. Dù không nghĩ cho danh tiếng của bản thân, con cũng phải nghĩ cho nó, nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Cố! Nếu con sinh đứa trẻ này ra, người ta sẽ nhìn nó thế nào? Người ta sẽ nhìn gia đình chúng ta thế nào?”

Nói xong, bà liền kéo tay Cố Uyển Nguyệt:

“Mẹ đã nói chuyện với bác sĩ rồi. Bây giờ có thể tiến hành phẫu thuật.”

“Không! Mẹ buông con ra!”

Cố Uyển Nguyệt cố gắng giãy giụa, một tay bám chặt vào lan can:

“Cố Giao Giao là con gái của mẹ, nhưng con cũng vậy! Sao mẹ có thể đối xử với con như thế?”

Cơ thể Cố mẫu hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Bà làm như không nghe thấy lời cầu xin của Cố Uyển Nguyệt. Thấy cô giãy giụa, bà dùng cả hai tay kéo mạnh, nhất quyết lôi cô ra ngoài.

Cửa phòng bệnh lúc này đột ngột bị đẩy ra.

Ngoài dự đoán của tất cả, Cố Giao Giao lao tới, nắm lấy tay của Cố mẫu, giúp Cố Uyển Nguyệt thoát khỏi sự khống chế.

“Mẹ, đây là con của Cảnh Thiên. Mẹ không thể làm như vậy.”

Cố mẫu không ngờ Cố Giao Giao lại đứng ra ngăn cản, nhất thời sững người.

Thịnh Cảnh Thiên bước đến, thu hết khung cảnh rối loạn này vào tầm mắt.

Anh nhìn vết đỏ in hằn rõ ràng trên cổ tay Cố Uyển Nguyệt, chân mày hơi nhíu lại.

Cố Giao Giao đưa tay muốn đỡ lấy Cố Uyển Nguyệt đang lung lay sắp ngã, nhưng lại bị cô tránh né. Cố Giao Giao ngượng ngùng thu tay về, nói:

“Mẹ, dù sao đây cũng là con cháu nhà họ Thịnh. Việc giữ lại hay không, phải do hai người trong cuộc quyết định.”

Cô quay đầu nhìn Thịnh Cảnh Thiên, ánh mắt đầy dịu dàng:

“Cảnh Thiên, anh không cần lo lắng cho em. Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh muốn giữ đứa bé này lại, em sẽ coi nó như con ruột của mình.”

Thịnh Cảnh Thiên thấy cô hiểu chuyện như vậy, ánh mắt nhìn cô càng thêm dịu dàng.

Nhưng Cố Uyển Nguyệt lại cảm thấy như rơi xuống hầm băng.

Cô không tin Cố Giao Giao có lòng tốt đến vậy. Nếu giao đứa bé cho cô ta, chắc chắn nó sẽ bị hại chết!

“Không cần, con của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc.”

Cố Uyển Nguyệt mím chặt môi, gắng sức đứng thẳng người, từng bước từng bước đi tới trước mặt Thịnh Cảnh Thiên:

“Đây là con của tôi, cho dù anh không yêu tôi, cho dù anh không thừa nhận đứa trẻ này, tôi cũng sẽ giữ lại nó.”

Ánh mắt cô kiên định, dường như từ khi có đứa bé, cô đã quyết định cả tương lai của cuộc đời mình.

Thịnh Cảnh Thiên hơi dao động.

Sắc mặt Cố Giao Giao lập tức thay đổi.

Cô ta định nói thêm vài lời thì một giọng nói uy nghiêm vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

“Đây là con cháu nhà họ Thịnh, ai dám động vào?”

Tiếng gõ của cây gậy đi kèm với bước chân, từng bước từng bước tiến lại gần Cố Uyển Nguyệt.

Thịnh Cảnh Thiên thu ánh mắt, quay người nhìn về phía người vừa đến.

Dưới sự mở đường của một nhóm vệ sĩ, một ông lão tóc bạc phơ bước vào.

Mặc dù tuổi đã cao, nhưng khí chất tỏa ra từ người ông không thể xem thường. Chỉ cần đứng đó, không nói lời nào cũng khiến người khác cảm thấy áp lực.

Thịnh Cảnh Thiên hơi cúi người:

“Ông nội.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng lập tức biến đổi.

Ánh mắt ông cụ Thịnh lạnh lẽo lướt qua mọi người, dường như dừng lại vài giây trên mặt Cố Giao Giao. Cô ta sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra, không dám ngẩng đầu lên. Chỉ khi cảm nhận được ánh mắt đó rời đi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt ông cụ dừng lại trên người Cố Uyển Nguyệt, sau đó tiến tới trước mặt cô, chống gậy đứng lại, thần sắc dịu đi một chút.

Ông cụ nhìn xuống bụng cô, hỏi:

“Đây là con của Cảnh Thiên?”

Cố Uyển Nguyệt căng thẳng nuốt khan, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh:

“Vâng.”

“Tốt lắm.”

Ông cụ vung tay, lập tức có một nhóm vệ sĩ bước lên, bao quanh giường bệnh!

Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

Hay quá đi

2025-03-05

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xin anh… đừng!
2 Chương 2: Anh ấy muốn cưới em gái cô
3 Chương 3: Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm
4 Chương 4: Đi làm trả nợ
5 Chương 5: Làm việc trong quán bar
6 Chương 6: Người phụ nữ tự cam chịu sa ngã
7 Chương 7: Bộ mặt thật của cô ta
8 Chương 8: Nhốt cô lại
9 Chương 9: Nhảy lầu
10 Chương 10: Cô ấy mang thai
11 Chương 11: Ép cô phá bỏ đứa con của mình
12 Chương 12: Có người chống lưng cho cô
13 Chương 13: Cút ra khỏi nhà họ Thịnh
14 Chương 14: Sự dịu dàng hiếm hoi
15 Chương 15: Hóa ra cô ấy không phải con ruột
16 Chương 16: Anh không tin tôi sao?
17 Chương 17: Cứu lấy con của tôi
18 Chương 18: Thịnh Cảnh Thiên, tôi hận anh
19 Chương 19: Lâu rồi không gặp
20 Chương 20: Tôi hận không thể giết anh
21 Chương 21: Anh căn bản không quên được cô ấy!
22 Chương 22: Kẻ phóng hỏa sa lưới
23 Chương 23: Anh muốn tự tay giết tôi sao?
24 Chương 24: Kẻ sát nhân thực sự chính là anh!
25 Chương 25: Biết Được Sự Thật
26 Chương 26: Đừng Bao Giờ Thử Thách Giới Hạn Của Tôi Nữa
27 Chương 27: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Ấy Tuyệt Vọng
28 Chương 28: Tôi Sẽ Giết Cô Ấy!
29 Chương 29: Bom hẹn giờ!
30 Chương 30: Từ trước đến giờ chỉ yêu mình cô ấy
31 Chương 31: Vòng tay không buông lỏng
32 Chương 32: Ánh mắt ly biệt
33 Chương 33: Thoát chết
34 Chương 34: Đừng quên hận thù của em
35 Chương 35: Mục đích của Trình Phi
36 Chương 36: Hận thù sâu sắc
37 Chương 37: Ân oán chồng chất
38 Chương 38: Em hãy đi với anh ấy
39 Chương 39: Tôi sẽ không cần người phụ nữ như vậy
40 Chương 40: Anh Có Từng Xem Em Là Con Gái Của Anh Không?
41 Chương 41: Lời Thành Sự Thật
42 Chương 42: Thịnh Cảnh Thiên, đồ khốn nạn!
43 Chương 43: Người tôi yêu, chỉ có em
44 Ngoại Truyện
45 Ngoại truyện 2
Chapter

Updated 45 Episodes

1
Chương 1: Xin anh… đừng!
2
Chương 2: Anh ấy muốn cưới em gái cô
3
Chương 3: Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm
4
Chương 4: Đi làm trả nợ
5
Chương 5: Làm việc trong quán bar
6
Chương 6: Người phụ nữ tự cam chịu sa ngã
7
Chương 7: Bộ mặt thật của cô ta
8
Chương 8: Nhốt cô lại
9
Chương 9: Nhảy lầu
10
Chương 10: Cô ấy mang thai
11
Chương 11: Ép cô phá bỏ đứa con của mình
12
Chương 12: Có người chống lưng cho cô
13
Chương 13: Cút ra khỏi nhà họ Thịnh
14
Chương 14: Sự dịu dàng hiếm hoi
15
Chương 15: Hóa ra cô ấy không phải con ruột
16
Chương 16: Anh không tin tôi sao?
17
Chương 17: Cứu lấy con của tôi
18
Chương 18: Thịnh Cảnh Thiên, tôi hận anh
19
Chương 19: Lâu rồi không gặp
20
Chương 20: Tôi hận không thể giết anh
21
Chương 21: Anh căn bản không quên được cô ấy!
22
Chương 22: Kẻ phóng hỏa sa lưới
23
Chương 23: Anh muốn tự tay giết tôi sao?
24
Chương 24: Kẻ sát nhân thực sự chính là anh!
25
Chương 25: Biết Được Sự Thật
26
Chương 26: Đừng Bao Giờ Thử Thách Giới Hạn Của Tôi Nữa
27
Chương 27: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Ấy Tuyệt Vọng
28
Chương 28: Tôi Sẽ Giết Cô Ấy!
29
Chương 29: Bom hẹn giờ!
30
Chương 30: Từ trước đến giờ chỉ yêu mình cô ấy
31
Chương 31: Vòng tay không buông lỏng
32
Chương 32: Ánh mắt ly biệt
33
Chương 33: Thoát chết
34
Chương 34: Đừng quên hận thù của em
35
Chương 35: Mục đích của Trình Phi
36
Chương 36: Hận thù sâu sắc
37
Chương 37: Ân oán chồng chất
38
Chương 38: Em hãy đi với anh ấy
39
Chương 39: Tôi sẽ không cần người phụ nữ như vậy
40
Chương 40: Anh Có Từng Xem Em Là Con Gái Của Anh Không?
41
Chương 41: Lời Thành Sự Thật
42
Chương 42: Thịnh Cảnh Thiên, đồ khốn nạn!
43
Chương 43: Người tôi yêu, chỉ có em
44
Ngoại Truyện
45
Ngoại truyện 2

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play