Cố Giao Giao nhanh chóng kéo Thịnh Cảnh Thiên lại, giọng nói đầy vẻ uất ức:
"Cảnh Thiên, em đã làm vỡ chiếc bình hoa mà ngày mai phải mang đi đấu giá từ thiện, phải làm sao bây giờ?"
Thịnh Cảnh Thiên liếc nhìn những mảnh vỡ trên sàn, nét mặt không hề tỏ vẻ bận tâm: "Vỡ thì vỡ, chỉ cần em không sao là được. Anh sẽ tìm người sắp xếp lại."
"Nhưng chiếc bình này là đồ sứ quan diêu thời Thanh, do khách hàng gửi ở chỗ chúng ta. Em lo không kịp tìm được món đồ thay thế." Nước mắt Cố Giao Giao tuôn rơi, cô ta trách móc bản thân: "Tất cả là lỗi của em."
"Không phải lỗi của em, người làm vỡ chiếc bình đâu phải là em."
Thịnh Cảnh Thiên nói xong, ánh mắt lại rơi trên người Cố Uyển Nguyệt. Trong ánh mắt đầy sự lạnh lẽo, anh ta nói: "Cô cũng đã nghe thấy giá trị của chiếc bình rồi đấy. Là cô làm vỡ, vậy cô phải chịu trách nhiệm."
"Chiếc bình này không phải tôi làm vỡ!"
Cố Uyển Nguyệt chỉ thẳng vào Cố Giao Giao: "Là trong lúc tranh cãi, chúng tôi vô tình đụng phải nó!"
"Rồi sau đó cô cố ý đẩy Giao Giao ngã xuống đất, khiến cô ấy bị thương?" Thịnh Cảnh Thiên ngắt lời, ánh mắt đầy sự khinh ghét và thù hận. "Cố Uyển Nguyệt, cô đúng là đã phá vỡ giới hạn nhận thức của tôi về sự độc ác!"
Độc ác?
Anh ta dùng từ "độc ác" để miêu tả cô sao?
Cố Uyển Nguyệt cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, mỗi nhịp thở đều khiến cô đau đớn.
"Cảnh Thiên, anh đừng giận." Cố Giao Giao nắm lấy tay Thịnh Cảnh Thiên, đôi mắt long lanh vô tội: "Dù sao anh và chị đã bên nhau bao năm, nghe tin chúng ta sắp kết hôn, chị ấy không chịu nổi cũng là chuyện bình thường."
Cô ta bám lấy ghế sofa, loạng choạng đứng dậy, nhưng lại vô tình làm động vào vết thương, khiến cô ta khẽ rên lên: "Em vẫn nên về nhà thôi. Anh và chị nên nói chuyện với nhau rõ ràng."
"Tôi không có gì để nói với loại phụ nữ như cô ta."
Thịnh Cảnh Thiên đỡ lấy cô ta, giọng nói lạnh như băng: "Em bây giờ đang bị thương, nếu về nhà thì ai chăm sóc em? Tối nay ở lại đây đi, đợi vết thương lành đã."
"Như vậy không hay lắm, nhỡ chị ấy giận..."
Cố Giao Giao nhìn về phía Cố Uyển Nguyệt với gương mặt trắng bệch, ra vẻ căng thẳng mà cắn nhẹ môi.
Thịnh Cảnh Thiên nhíu mày: "Đây là nhà của tôi, em quan tâm một người ngoài làm gì?" Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Cố Uyển Nguyệt, người như bị đóng đinh tại chỗ: "Cô còn không cút đi?"
Cố Uyển Nguyệt nhìn chằm chằm vào bàn tay họ đang nắm lấy nhau, đôi mắt đỏ hoe.
Cô không xinh đẹp lộng lẫy như Cố Giao Giao, nhưng có một điều đặc biệt mà em gái cô không có: tuyến lệ của cô rất nhạy cảm, đôi mắt dễ đỏ. Nhiều người từng bị điều đó làm mềm lòng và cảm thấy thương xót cô.
Thế nhưng, Thịnh Cảnh Thiên chưa từng thấy cô như vậy.
Từ khi họ yêu nhau từ trung học đến đại học, anh ta đã cưng chiều cô như nâng niu trong lòng bàn tay. Cố Uyển Nguyệt chưa từng chịu tổn thương, càng không có lần nào rơi nước mắt.
Nhưng yêu càng sâu, khi bị tổn thương sẽ càng đau. Đôi mắt của Cố Uyển Nguyệt nhanh chóng đỏ rực và sưng lên.
Thịnh Cảnh Thiên thoáng dừng bước khi nhìn thấy biểu hiện đó.
Cố Giao Giao lườm cô một cái, rồi mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Thịnh Cảnh Thiên: "Cảnh Thiên, còn chuyện chiếc bình hoa..."
Sự thoáng dao động của anh bị giọng nói dịu dàng bên tai kéo lại, anh lập tức nhớ đến sự tuyệt tình của Cố Uyển Nguyệt năm xưa. Chút thương hại vừa nảy sinh lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
"Cố Uyển Nguyệt, tôi cho cô ba ngày. Nếu không giao đủ tiền cho Giao Giao, tôi sẽ để tòa án cưỡng chế thi hành."
Thịnh Cảnh Thiên nói xong, không thèm nhìn cô thêm một lần, dìu Cố Giao Giao đi ngang qua cô.
Cố Uyển Nguyệt đưa tay kéo lấy anh: "Cảnh Thiên, chuyện năm đó..."
"Đừng nhắc lại chuyện năm đó với tôi nữa!"
Updated 45 Episodes
Comments
Takagi Miho
Chap nào mới ra? Hóng quá đi à! 🤔
2025-01-28
0