“Chuyện gì đã xảy ra?”
Thịnh Cảnh Thiên nhìn đống hỗn độn trên sàn nhà, chân mày cau chặt.
Cố Uyển Nguyệt ban đầu định nói rằng đó là do Cố Dao Dao làm, nhưng nghĩ đến chuyện lần trước bị phản đòn, cô đành nuốt ngược ấm ức vào lòng.
Thịnh Cảnh Thiên nhìn bàn tay cô vẫn luôn được che lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại vì đau mà không chịu nói lời nào. Anh khẽ hừ lạnh, nắm chặt tay cô, kéo mạnh cô đến bồn rửa, thô bạo đưa tay phải của cô dưới vòi nước, mở dòng nước lạnh.
Dòng nước mát lạnh xối vào, cảm giác nóng rát trên tay cô dần dịu bớt.
Cố Uyển Nguyệt quay đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh dưới ánh đèn mờ nhạt, không khỏi thất thần.
Cô khẽ gọi: “Cảnh Thiên!”
Nghe thấy cô gọi, anh liền quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau.
Không gian thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ. Trên khuôn mặt mộc không chút son phấn của cô, làn da mềm mại không tì vết, vóc dáng mảnh mai khiến người khác chỉ muốn che chở. Nhưng đôi mắt từng chứa đầy ý cười giờ lại đọng nước, như thể sắp trào ra.
Ánh mắt Thịnh Cảnh Thiên chợt lóe lên, anh nhanh chóng dời tầm mắt, tay cũng buông lỏng ra. Anh lạnh lùng nói: “Sau này làm việc cẩn thận một chút. Em tự làm đau mình thì không sao, nhưng nếu tổn thương đến đứa bé thì sao?”
Trái tim Cố Uyển Nguyệt như bị bóp nghẹt, cô không nhịn được mà khẽ trách móc: “Trong lòng anh chỉ có đứa bé thôi sao?”
Nhận ra cơn giận của Thịnh Cảnh Thiên đang dần bùng lên, cô mềm giọng xuống, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Em đau.”
Trước đây, khi hai người còn bên nhau, Thịnh Cảnh Thiên luôn nuông chiều cô đến tận xương tủy. Chỉ cần cô bị xước nhẹ, anh cũng lo lắng không yên. Cố Uyển Nguyệt vốn rất nhạy cảm với cơn đau, chỉ một vết xước nhỏ cũng khiến cô kêu rên, huống hồ lần này bị bỏng đến rộp da.
Có lẽ Thịnh Cảnh Thiên cũng nhớ lại những kỷ niệm đó, ánh mắt anh lóe lên một tia phức tạp. Cuối cùng, giọng anh lạnh lùng vang lên: “Lại đây.”
Sau đó, anh quay người bước về phía phòng khách.
Cố Uyển Nguyệt khẽ bước theo sau.
Hai người ngồi xuống ghế sofa, cô nhìn anh lấy hộp thuốc ra, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Thịnh Cảnh Thiên kéo tay cô lại, dùng đèn cồn để khử trùng cây kim. Sau đó, anh tỉ mỉ chọc từng chiếc bọng nước, cơn đau khiến Cố Uyển Nguyệt không ngừng hít sâu.
Cố Uyển Nguyệt cắn chặt môi, cảm giác trên tay đau nhói, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập niềm vui.
Cô ngây ngẩn nhìn khuôn mặt nghiêng của Thịnh Cảnh Thiên, khẽ nói: “Cảnh Thiên, anh còn nhớ trước đây khi chúng ta bên nhau không? Mỗi lần em bị thương, anh đều giúp em bôi thuốc như vậy.”
Động tác trên tay Thịnh Cảnh Thiên khựng lại.
“Cảnh Thiên, hai năm trước, em thật sự không bỏ anh mà đi.” Cố Uyển Nguyệt biết đây là cơ hội hiếm hoi, cố gắng giải thích: “Sau tai nạn, khi tỉnh dậy, em biết anh đã bị thương vì bảo vệ em. Em rất muốn đến gặp anh, nhưng lại bị mẹ em và Cố Dao Dao ngăn cản.”
“Đủ rồi!”
Thịnh Cảnh Thiên vung tay ném tuýp thuốc xuống, ánh mắt đầy giận dữ: “Em nói là bị ép buộc mang đi, nhưng khi đó, dù bị thương nặng, tôi vẫn cố đến sân bay, tận mắt thấy em rời đi với người đàn ông khác! Lẽ nào việc ở bên hắn ta cũng là do bị ép buộc? Cố Uyển Nguyệt, để giải thích cho bản thân, em thậm chí không ngại đổ tội lên đầu mẹ và em gái mình. Em đúng là làm tôi cảm thấy ghê tởm!”
Nói xong, anh đứng bật dậy, không thèm ngoảnh đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.
Cố Uyển Nguyệt ngồi sững trên ghế, trái tim vừa ấm áp phút chốc như bị băng giá bao phủ.
Tại sao? Tại sao Thịnh Cảnh Thiên lại không chịu tin cô?
Chẳng lẽ khoảng cách hai năm qua thật sự đã xóa nhòa tất cả tình yêu giữa họ?
Cố Uyển Nguyệt nhìn ngọn đèn cồn còn đang lắc lư, trong đầu hiện lên dáng vẻ Thịnh Cảnh Thiên khi bôi thuốc cho cô.
Đột nhiên, cô bừng tỉnh!
Có lẽ cô có thể tận dụng những kỷ niệm trước đây của hai người để đánh thức tình yêu mà Thịnh Cảnh Thiên dành cho cô!
Cô nhớ trong nhà vẫn còn những món quà mà Thịnh Cảnh Thiên đã tặng cô trong thời gian cả hai đi học. Biết đâu khi nhìn thấy những món quà ấy, anh sẽ nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc của họ.
Ý nghĩ đó khiến hy vọng trong lòng Cố Uyển Nguyệt bừng cháy. Bước chân về phòng cô cũng nhẹ nhàng, vui vẻ hơn.
Sau khi cô rời đi, Cố Dao Dao bước ra từ góc khuất.
Nhìn ngọn đèn cồn đã tắt, trong mắt Cố Dao Dao ánh lên sự căm ghét mãnh liệt.
Không ngờ Thịnh Cảnh Thiên vẫn còn lưu luyến tình xưa. Xem ra, cô nhất định phải ra tay, khiến Cố Uyển Nguyệt biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời anh!
Ngày hôm sau
Cố Uyển Nguyệt quay về nhà họ Cố.
Cô cố ý chọn lúc mẹ mình không có ở nhà, dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa. Vừa bước vào phòng khách, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ ban công.
Cố Uyển Nguyệt nhẹ nhàng bước chậm lại.
Ngoài mẹ cô, còn ai có thể ở trong nhà lúc này?
Updated 45 Episodes
Comments
Anonymous
Anh đừng để lúc mất rồi mới ân hận
2025-03-05
1