Nightmare Of Black Lotus [Countryhumans/VietNamharem]
episode 2: gia tộc
Một tuần đã trôi qua kể từ ngày cậu bé chào đời, kể từ lúc những tiếng khóc đầu tiên vang lên, phá vỡ không gian im ắng của căn phòng. Giờ đây, một tuần ngắn ngủi, nhưng đủ để mọi thứ thay đổi. Cậu bé nhỏ nhắn ấy giờ đây đang nằm trong vòng tay của bà, đôi mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn để nhìn thế giới xung quanh. Một phần của thế giới mới, mà hôm nay, cậu sẽ chính thức được nhìn nhận.
Cảm giác của mẹ cậu, Liên, giờ đây không chỉ là nỗi lo lắng, mà còn là những cảm xúc khó tả. Là niềm hạnh phúc đơn giản của một người mẹ, nhưng cũng là nỗi bồn chồn không nguôi khi nghĩ đến cái ngày hôm nay. Ngày mà cậu, đứa con bé nhỏ của bà, sẽ gặp mặt những thành viên trong gia tộc, sẽ đối diện với những người mà từ khi sinh ra, cậu đã là một phần trong gia tộc của họ.
---Từ ngoài cổng biệt thự---
Tiếng động của động cơ xe vội vã vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh của khu biệt thự sang trọng. Hai chiếc siêu xe bóng loáng từ từ lao vào trong cổng, bánh xe như lướt nhẹ trên con đường lát đá sang trọng. Cả hai chiếc xe đều rực rỡ, lộng lẫy đến mức khiến ai nhìn vào cũng phải ngước nhìn.
Chiếc xe đầu tiên, với lớp sơn đen bóng loáng và đường nét sắc sảo, rõ ràng là của ông – Đại Nam. Một chiếc siêu xe đắt giá, phản ánh được sự quyền lực và tầm ảnh hưởng của người ngồi bên trong. Dù chỉ là một chiếc xe, nhưng cũng đủ để khiến người ta cảm nhận được sự trầm mặc, uy nghi của người chủ sở hữu. Chắc hẳn, trong khoảnh khắc ấy, Đại Nam đang ngồi bên trong, đôi mắt nhìn xa xăm qua cửa kính, chờ đợi một cái gì đó, một sự thay đổi nào đó mà ông biết mình sắp phải đối diện.
Chiếc xe thứ hai theo sau, cũng là một chiếc xe sang trọng, nhưng có phần khiêm nhường hơn so với chiếc đầu tiên. Đây là chiếc xe mà người phụ trách đi cùng Đại Nam sử dụng, mang theo những đồ đạc và vật dụng mà ông mang từ ngoài vào, những món đồ cần thiết cho ngày hôm nay. Mặc dù không có vẻ ngoài lộng lẫy như chiếc xe của Đại Nam, nhưng nó cũng đủ để nói lên rằng mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo. Cùng với chiếc xe này, là một chút không khí căng thẳng, sự chờ đợi về một sự kiện quan trọng mà người ta không thể ngừng lo lắng.
Nhân Vật Phụ
người hầu[66]: đây là xe của ông chủ đúng không?
Một người hầu đứng gần cổng, mắt sáng lên, tay chỉ vào chiếc siêu xe bóng loáng đang dừng lại trước cửa. Cô ta không giấu nổi sự ngạc nhiên và tò mò, miệng không ngừng lẩm bẩm như thể muốn khẳng định điều mình đang thấy.
Chưa kịp để câu nói của cô ta kết thúc, một tiếng quát vang lên, khiến không gian bỗng chốc căng thẳng.
Nhân Vật Phụ
thị nữ trưởng: Bỏ tay xuống ngay, muốn chết hay gì?
Thị nữ trưởng, người có vẻ ngoài nghiêm nghị và đầy quyền uy, mắt nheo lại, giọng nói sắc lạnh như một nhát dao. Cô ta đứng đó, tay chống nạnh, ánh mắt nhìn người hầu kia đầy sự tức giận và khinh bỉ. Sự cứng rắn và lạnh lùng của thị nữ trưởng khiến không khí càng thêm nặng nề, như thể mọi sự việc đều phải tuân theo một nguyên tắc bất di bất dịch mà không ai có quyền vi phạm.
Cô hầu kia, đôi mắt bỗng tối sầm lại, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự khó chịu. Cô thu tay lại, làm động tác phụng phịu, ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn.
Nhân Vật Phụ
người hầu[66]: Chỉ chỉ tay vào xe thôi mà, có gì đáng để lo lắng chứ?
Cô ta lẩm bẩm, giọng điệu như thể đang muốn phản kháng, nhưng không dám quá lớn tiếng. Mặc dù đôi tay đã buông xuống, nhưng nét mặt vẫn không che giấu được sự ấm ức.
Thị nữ trưởng nhìn cô hầu với vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt sắc lẹm như muốn làm người kia cứng đơ lại trong giây phút. Cô ta không thèm đáp lời, chỉ thở dài trong lòng. Đúng là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, dám làm điều không thể làm mà lại không nghe lời người lâu năm có kinh nghiệm. Trong một gia tộc thế này, sự thiếu kiên nhẫn với kẻ không hiểu chuyện chẳng có chỗ cho sự tha thứ.
Gia tộc này không phải là một gia tộc bình thường. Đó là một gia tộc quyền lực, mạnh mẽ, và không ai có thể dám tùy tiện vượt qua những quy tắc không lời mà nó đã tạo ra. Chỉ cần một chút sai lầm, một chút bất cẩn, tất cả có thể đổ vỡ.
Đó là lý do mà thị nữ trưởng không thể không thở dài, nhìn cô hầu kia với sự thất vọng. Cô hầu đó thật sự không nhận ra điều quan trọng này sao? Một gia tộc như thế, làm sao có thể đơn giản như vậy được?
Từ trong chiếc xe , Đại Nam bước ra ngoài, mỗi bước đi của ông như in dấu sự uy nghiêm và quyền lực.
Thân hình cao lớn của ông toát lên một khí chất mạnh mẽ, một người đàn ông đã quá quen với việc khiến mọi ánh nhìn phải hướng về phía mình. Nhưng không phải chỉ có thế. Dù là người quyền lực, ông vẫn không quên những điều mà một người chồng cần làm, những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng đầy tình cảm mà không ai có thể bỏ qua.
Ông đi vòng qua trước chiếc xe, rồi dừng lại ở cửa ghế lái phụ. Tay ông nhẹ nhàng mở cửa, ánh mắt lướt qua vợ mình đang ngồi bên trong, đôi mắt ấy mang theo sự dịu dàng khó nhận ra giữa lớp vỏ bọc lạnh lùng.
Giọng ông trầm ấm nhưng lại có một chút cứng rắn, như thể không thể từ chối lời nhắc nhở này.
Liên, người vợ của ông, vẫn đang ngồi yên trên ghế, ánh mắt dường như vẫn còn chút mơ màng sau chuyến đi dài. Bà từ từ bước ra khỏi xe, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy đứa trẻ trong lòng. Cậu bé, dù mới chỉ là một sinh linh nhỏ bé, vẫn ngủ say như không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sự xáo trộn nào từ thế giới xung quanh. Bà nhẹ nhàng bước ra khỏi xe, cố gắng không làm cậu bé tỉnh giấc.
Khi bàn chân của bà vừa chạm xuống mặt đất, Liên không quên quay sang ông, ánh mắt đầy sự cảm kích, dù trong đôi mắt ấy vẫn không giấu được chút mệt mỏi.
Trần Liên Anh
Em cảm ơn anh.
Bà nói nhanh, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. Đó là một lời cảm ơn từ tận đáy lòng, dù bà không phải là người dễ dàng bày tỏ cảm xúc.
Đại Nam chỉ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự điềm tĩnh.
Đại Nam
Không có gì, bổn phận của một người chồng mà.
Câu nói của ông lạnh lùng, nhưng lại có gì đó ấm áp trong đó, như một lời nhắc nhở bà về mối quan hệ mà họ đã từng có, dù giờ đây mọi thứ đã khác.
Cả hai đứng im lặng trong giây lát, nhưng chỉ một khoảnh khắc yên tĩnh là đủ để cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Tưởng chừng như mọi thứ sẽ trôi qua bình yên, không một tiếng động, nhưng thật không may, điều đó lại không xảy ra.
Ngay khi Liên vừa bước xuống xe, một loạt âm thanh lạ lẫm bắt đầu vang lên. Những tiếng xì xào từ phía đám người hầu xung quanh, tuy cố gắng giữ im lặng, nhưng vẫn không thể ngừng lại. Họ đứng tụm lại, những ánh mắt lén lút và những cái nhìn đầy phê phán, bàn tán không ngừng về bà.
Nhân Vật Phụ
người hầu[13]: Cô ấy lại ra ngoài rồi sao?
Một giọng nữ thấp thoáng trong đám đông.
Nhân Vật Phụ
Người hầu[99]:đúng là không biết xấu hổ, sau bao nhiêu năm rồi mà vẫn không chịu rời đi.
Một giọng nói khác, đầy vẻ khinh bỉ, cất lên.
Nhân Vật Phụ
Người hầu[44]: chắn là chỉ đi theo ông ta vì tiền thôi.
Một giọng nói khác nữa, lộ rõ sự thiếu tôn trọng, như thể không thể nào hiểu nổi mối quan hệ giữa Liên và Đại Nam.
Mỗi lời thì thầm ấy như một nhát dao cắt vào tâm trí bà, khiến bà cảm thấy nghẹn ứ trong cổ họng. Dù bà không quay lại nhìn, nhưng mỗi lời bàn tán đều như một vết thương nhói lên trong lòng. Đó là cái giá phải trả khi sống trong một gia tộc đầy quyền lực, nơi mọi người đều có những định kiến khắc nghiệt và không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi.
Liên siết chặt đứa trẻ trong tay, cố gắng làm mặt bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt bà, những vết nứt bắt đầu lộ ra. Bà chỉ có thể hy vọng rằng sự im lặng của mình sẽ khiến mọi thứ trôi qua, nhưng trong thâm tâm, bà biết rằng những lời phê phán kia sẽ luôn bám theo bà, không bao giờ dứt.
Đại Nam đứng bên cạnh, mắt dõi theo, nhưng không nói gì. Ông biết rằng, dù có thể bảo vệ bà ở đây, nhưng trong gia tộc này, những ánh mắt như thế sẽ không dễ dàng bị xóa đi.
Giọng ông lạnh lùng vang lên, không chút cảm xúc.
Nhân Vật Phụ
quản gia: Dạ, thần đây thưa ngài
Người quản gia nhanh chóng xuất hiện, đôi chân vội vã bước đến trước mặt ông, ánh mắt lộ rõ vẻ cung kính nhưng cũng không thiếu chút nghi hoặc.
Đại Nam
Mang đồ vào trong nhà đi.
Ông ra lệnh, giọng nói vẫn không thay đổi, lạnh lùng và sắc bén.
Nhân Vật Phụ
quản gia: Dạ, tuân lệnh ạ.
Người quản gia cúi đầu, không nói thêm lời nào, vội vã mở cốp xe, khuân đồ vào trong nhà. Nhưng trong đầu ông ta không khỏi nghĩ thầm: Chủ nhân mà để yên cho bọn họ dám nói xấu bà chủ, thật không thể chịu nổi.
Ông không vội vã, quay lại nhìn người vợ yêu quý của mình, ánh mắt có phần dịu dàng hơn khi nhìn bà.
Đại Nam
Em đi xa mệt rồi, với lại cũng mới sinh xong, em lên nghỉ đi.
Trần Liên Anh
Ừm… Em biết rồi.
Bà khẽ gật đầu, bế cậu con trai nhỏ lên rồi đi vào phòng nghỉ.
Ngay khi bóng dáng bà khuất sau cánh cửa, ông ra hiệu cho người quản gia tiến lại gần. Câu nói của ông nhẹ nhàng nhưng đầy sắc thái: “Hiểu chứ?”
Người quản gia nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu rõ ý tứ, ánh mắt thoáng chốc trở nên nghiêm nghị. Một lời nói, không cần thêm gì nữa, tất cả đã rõ ràng.
Nhân Vật Phụ
quản gia: Người đâu, nôi tất cả những con ả hầu nữ vừa nói xấu phu nhân ra phạt
Sau khi lời người quản gia vừa rứt, 1 nhóm người mặc đồ đen bèn xuất hiệ đi lại lôi những ả người hầu kia đi.
Nhân Vật Phụ
Người hầu[13]: quái gì vậy
Khi thấy mình bị lôi đi 1 ả người hầu bèn hét lớn lên, ả vừa hét vừa vùng vẫy để cố hoát khỏi đám bảo vệ nhưng bất thành.
Sau khi tất cả những người hầu kia bị lôi đi, những người còn lại cũng không muốn bị dính phải phiền phức lên họ cũng chạy đi làm công việc của mình.
Giọng ông lạnh lẽo vang lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía góc khuất tối om.
???
[1]: Hì hì, con tưởng cha không thấy bọn con nữa chứ?
Một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi bước ra từ bóng tối, khuôn mặt sáng lên với nụ cười tinh nghịch.
Ngay sau đó, một cậu bé lớn hơn, khoảng chín, mười tuổi cũng xuất hiện theo sau cậu nhóc.
Đại Nam
Con tưởng cha không thấy con nữa sao?
Ông nhìn chúng, vẻ mặt không đổi.
Đại Nam
Ha! Ta lại lạ gì mấy trò này nữa. Cả hai lên tầng học ngay cho ta!
Đại Nam
Ông quắc mắt, giọng kiên quyết.
???
[1]: Cha ơi, trước khi con lên, cha cho bọn con làm cái này đã nhé...
Cậu bé nhỏ giọng, ánh mắt lấp lánh sự mong đợi.
Ông hỏi, không kém phần nghiêm khắc.
???
[2]: Thì... cha cho bọn con...
???
[1+2]: ĐỂ BỌN CON, XỬ LÝ MẤY KẺ DÁM NÓI XẤU VỀ MẸ!
Cả hai đứa đồng thanh, giọng nói mang đậm sự lạnh lùng và đầy đe dọa, như thể trong mỗi lời chúng nói ẩn chứa một sức mạnh mà chẳng ai dám thử thách.
Ông trầm ngâm một lúc, rồi khẽ gật đầu
Đại Nam
Được, nhưng các con xử lý sao thì tùy, chỉ cần đừng để mẹ và em nhìn thấy bộ dạng kinh tởm của chúng.
Ông nói rồi quay lưng, bước đi không hề quay lại, để lại hai cậu nhóc với những ý định không lời.
Một lúc sau, những tiếng bước chân lặng lẽ vang lên, rồi hai đứa trẻ cùng nhau lặng lẽ rời đi, làm theo những gì chúng đã nói với nhau.
Tưởng chừng bà đã đi lên phòng nghỉ rồi nhưng... không bà chưa đi , bà vẫn đứng ở đó từ đầu đến giờ, theo dõi toàn bộ hành động của họ.
Trần Liên Anh
... ôi ta con nên đem con đi bỏ chốn không đây
Bà thầm thương cho đứa con út của mình nhưng bà lại chả làm được gì cả
RUN! Run away boy, this place is not for you!!!
____________________________
Comments