Nightmare Of Black Lotus [Countryhumans/VietNamharem]
episode 1: Sinh thần
Sáng sớm ngày 2 tháng 9, năm xxxx
Trong căn phòng sinh đẻ của bệnh viện vẫn còn vương vấn hơi lạnh của những đêm khuya, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn neon hắt lên trần, tạo nên một không gian đầy căng thẳng. Không khí căng thẳng như thể từng hơi thở đều trở nên nặng nề hơn dưới sức ép của sự lo lắng. Tiếng máy móc kêu nên đều đặn, tiếng thở gấp của người mẹ hòa lẫn bầu không gian ấy, tạo thành một nhịp điệu.
Người phụ nữ khó nhọc nằm trên chiếc giường trắng bệnh viện, khuôn mặt bà nhăn lại vì đau đớn. Mỗi cơn đau thắt khiến bà cắn chặt răng, cơ thể run lên từng cơn đau dữ dội. Trên trán bà, mồ hôi rịn ra, lăn dài xuống má bà, hòa lẫn vào ánh sáng mờ ảo. Đôi tay bà bấu chặt vào mép giường, những ngón tay thon dài nhưng... lại tái nhợt như muốn bám víu lấy mọi thứ xung quanh.
Bác sĩ đứng gần, tay ông điều chỉnh các thiết bị y tế trên bàn, ánh mắt của ông nhìn về phía người phụ nữ, không rời, pha lẫn sự lo lắng và sự tập trung tuyệt đối. Mỗi động tác của ông đều nhanh nhẹn nhưng đầy tính toán, như thể từng hành động, mỗi giây phút trôi qua đều là một quyết định quan trọng.
Bác sĩ đứng gần, tay ông điều chỉnh các thiết bị y tế trên bàn, ánh mắt của ông nhìn về phía người phụ nữ, không rời, pha lẫn sự lo lắng và sự tập trung tuyệt đối. Mỗi động tác của ông đều nhanh nhẹn nhưng đầy tính toán, như thể từng hành động, mỗi giây phút trôi qua đều là một quyết định quan trọng.
Nhân Vật Phụ
Bác sĩ: Cố gắng lên, một chút nữa thôi.
Bác sĩ khẽ nói, giọng ông trầm nhưng đầy sự động viên. Tuy nhiên, sự căng thẳng trong giọng nói ấy không thể che giấu đi nỗi lo lắng lẩn khuất trong mắt ông.
Tiếng rên rỉ của người mẹ lại vang lên, đứt quãng, mỗi tiếng kêu như đâm sâu vào không khí, xé nát những giây phút im lặng.
Bà thở gấp, khuôn mặt đẫm mồ hôi, đôi mắt tỏ dõ vẻ mệt mỏi
Y tá đứng gần đó, nhanh chóng lau mồ hôi và động viên bà, ánh mắt luôn theo dõi từng cử động, gương mặt y tá không giấu được vẻ lắng
Nhân Vật Phụ
Y tá: Cố lên, đứa trẻ sắp ra rồi, chịu đựng thêm chút nữa thôi!
Y tá thì thầm, giọng nói đầy nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thiếu phần khẩn trương.
Người phụ nữ rít lên một tiếng, đôi môi cô run rẩy, cố gắng thở đều, nhưng cơ thể cô đang bị cuốn vào cơn sóng đau đớn dồn dập.
Mỗi âm thanh đều như vết cắt sâu, đôi tay cô siết chặt lấy tay y tá, những ngón tay cô lạnh ngắt, nhưng vẫn cố gắng bám víu như một người đang trong cơn tuyệt vọng.
Nhân Vật Phụ
bác sĩ: Đứa trẻ ra rồi
Bác sĩ thông báo, giọng ông như nhẹ nhõm hơn, như thể cả căn phòng này đều thở phào trong khoảnh khắc đó.
Nhân Vật Phụ
bác sĩ: Mau tróng mang đứa trẻ đi kiểm tra sức khỏe đi
ông nhanh tróng đưa đứ trẻ cho ý tá để họ mang cậu đi kiểm tra.
Là 1 ngày đối với gi đình tôi...
Vì nay là ngày tôi được ra đời sau 9 tháng 10 ngày lằm tronng bụng mẹ
Thật hạnh phúc quá đi thôi
Sao tự dưng tôi lại cảm thấy không vui nhỉ?
Họ vui thì đáng ra tôi cũng phải vui mới đúng
Không chỉ trong phòng sinh, mà ngoài hành lang, không khí cũng nặng nề và căng thẳng.
Ông đứng đi đi lại lại, từng bước chân như đếm từng giây một, nỗi lo lắng in hằn trên khuôn mặt. Mỗi lần ông bước, như thể có một gánh nặng đè lên vai, những suy nghĩ xoay vần trong đầu không thể dừng lại.
???
[?]: 'Con có ổn không đây?'
Ông tự hỏi, đôi mắt khép lại, bàn tay siết chặt lấy nhau, đôi chân không thể đứng yên. Mỗi bước đi của ông chứa đựng nỗi sợ hãi về điều tồi tệ có thể xảy đến với người vợ yêu quý và đứa con chưa kịp gặp mặt.
Mọi thứ trong bệnh viện lúc này như ngừng lại, chờ đợi. Gió từ cửa sổ khẽ thổi qua, như muốn xua đi sự u ám. Và rồi, như một tín hiệu của hy vọng, cánh cửa phòng sinh mở ra. Bác sĩ bước ra, mặt mày vẫn không giấu được vẻ căng thẳng, nhưng ánh mắt ông lại toát lên một điều gì đó đầy hy vọng.
Ông lập tức tiến về phía bác sĩ, trái tim đập thình thịch.
???
[?]: Bác sĩ, con tôi... vợ tôi... có ổn không?
Giọng ông run rẩy, từng chữ như khó nhọc thoát ra từ cổ họng, nỗi lo lắng dường như đã làm nghẹn lời ông lại.
Bác sĩ nhìn ông, đôi mắt sáng lên, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua khóe miệng.
???
bác sĩ: Anh không cần lo lắng đâu, Chúc mừng anh, vợ con anh đã mẹ tròn con vuông.
Lời bác sĩ như một luồng ánh sáng chiếu vào lòng ông, khiến mọi lo âu bỗng chốc tan biến.
???
[?]: Phù... may quá, tạ ơn trời,
Ông thở phào một hơi dài, sự căng thẳng trong người như tan biến hết, thay vào đó là niềm hạnh phúc ngập tràn.
Bác sĩ mỉm cười, ánh mắt ông cũng dịu dàng hơn phần nào
Nhân Vật Phụ
bác sĩ: Anh có thể vào thăm vợ con ngay bây giờ.
Ông nói, lòng tràn ngập sự biết ơn và hạnh phúc, rồi nhanh chóng bước vào phòng, nơi người vợ đang chờ đón ông
Tiếng ru vẳng lên như một làn sóng ấm áp từ đôi môi người mẹ. Tay bà khẽ vỗ về lưng đứa trẻ trong lòng, từng động tác nhẹ nhàng như muốn xoa dịu hết tất cả mọi nỗi buồn đang chồng chất trong căn phòng tĩnh mịch. Những âm thanh ấy thoáng chốc như chảy vào không gian, lấp đầy khoảng trống trầm lặng.
???
[1]: Con ngoan, con ngủ đi nào...
Giọng nói của bà dịu dàng, tựa như khúc hát trong đêm tối, gợi lên cảm giác yên bình, dù trong lòng bà cũng đang chìm đắm trong những khổ đau không nói thành lời. Từng lời ru bay bổng, như thể muốn tạo ra một lớp màn che, giấu đi tất
Chợt, một tiếng gọi vang lên từ cửa, phá tan không gian im lặng.
???
[2]: Liên, em có đau không?
Giọng nói của Đại Nam vọng vào, mang theo sự lo lắng cùng chút căng thẳng, như thể muốn trút bỏ điều gì đó nặng nề.
Liên hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt nhanh về phía người đàn ông đứng ngoài cửa. Cả cơ thể bà như cứng lại khi nhận ra hắn. Không ngờ, ông ta lại xuất hiện vào thời khắc này.
Trần Liên Anh
Đến đây làm gì?
Liên đáp lại, giọng lạnh lùng không giấu được sự bất ngờ và khó chịu. Đôi tay bà siết chặt đứa trẻ trong lòng, như thể muốn che chở nó khỏi mọi điều không hay đang đến gần.
Đại Nam
Anh đến vì bổn phận chồng em mà
Đại Nam bước vào, đôi mắt thoáng qua người vợ, rồi lập tức dừng lại ở đứa trẻ trong chiếc nôi nhỏ đang ngủ say.
Đại Nam
Mới sống riêng thôi mà, chưa đến mức ly hôn đâu.
Liên im lặng, một cảm giác tê liệt lan tỏa khắp cơ thể bà. Câu nói của ông khiến bà không thể không thở dài.
Trần Liên Anh
À ừ, em quên mất...
Bà mấp máy môi, giọng nói lạc đi. Bà không còn thiết tha gì với cuộc hôn nhân này nữa, nhưng không thể phủ nhận rằng, trách nhiệm của bà với đứa trẻ vẫn còn đó, dù bà không muốn thừa nhận.
Đại Nam cốc nhẹ vào đầu bà, nụ cười của hắn mang theo một sự dịu dàng hiếm hoi. Nhưng trong ánh mắt ấy, vẫn không giấu được sự khinh thường từ quá khứ.
Hắn hỏi, ánh mắt tìm kiếm quanh căn phòng như muốn tìm kiếm một thứ gì đó.
mà khoan, chả phải hắn đã thấy cậu rồi mà
Liên ra dấu im lặng, sau đó chỉ tay về phía chiếc nôi nhỏ, nơi đứa trẻ đang ngủ yên tĩnh. Bà chỉ muốn mọi thứ im lặng lại, không muốn bất kỳ sự xáo trộn nào nữa.
Đại Nam
Ồ, đứa trẻ đây sao...
Đại Nam tiến lại gần, ánh mắt của hắn bỗng trở nên dịu dàng khi nhìn đứa trẻ. Sự ngạc nhiên, những cảm xúc lạ lùng từ hắn khi đối diện với con mình khiến không khí bỗng trở nên nặng nề.
Đại Nam
Mà sao em phải chùm khăn che mặt nó vậy?
Hắn nhìn bà, vẻ tò mò và có chút khó hiểu.
Liên khẽ cười, giọng nói mang chút mệt mỏi.
Trần Liên Anh
Haha, chỉ là một chút vấn đề thôi.
Hắn nhìn bà, vẻ tò mò và có chút khó hiểu.
Liên khẽ cười, giọng nói mang chút mệt mỏi.
Trần Liên Anh
Haha, chỉ là một chút vấn đề thôi.
Đại Nam không chịu buông tha, ánh mắt sắc bén của hắn như muốn moi ra tất cả những điều bà giấu kín. Không gian như ngưng lại trong khoảnh khắc.
Trần Liên Anh
Để về nhà em kể nhé
Bà cố tình né tránh câu hỏi của hắn, hơi quay mặt đi, không muốn đối diện trực tiếp với ánh mắt đó.
Đại Nam
Được thôi, dù sao em cũng sẽ phải kể
Đại Nam đáp lại, nụ cười như chứa đựng sự tò mò không thể kìm nén.
Đại Nam
À, Liên này, anh tính đặt tên con là...
Hắn thay đổi đề tài, nhưng chưa kịp dứt lời thì đã bị Liên cắt ngang.
Trần Liên Anh
Anh tính đặt tên con thế nào là quyền của anh. Không liên quan đến em, vì đứa trẻ đó sau cùng cũng thuộc về anh, chứ không phải là em.
Giọng bà lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn không chút cảm xúc, như thể mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc từ lâu rồi.
Một khoảng im lặng ngập tràn căn phòng. Đại Nam đứng đó, không nói gì, ánh mắt chìm sâu vào suy nghĩ, đôi bàn tay hắn siết chặt lại, như muốn giữ lấy thứ gì đó đã quá xa vời. Đôi khi, những lời không thốt ra còn nặng nề hơn rất nhiều so với những câu nói tràn đầy oán hận.
Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng thấp và trầm, như thể cố gắng nén lại cảm xúc đang dâng trào
Đại Nam
Vậy liệu em có thể thực hiện cho anh một nguyện vọng trước khi ly hôn được không?
Liên nhướn mày, vẻ mặt bất ngờ pha chút khó hiểu.
Trần Liên Anh
Nguyện vọng gì?
Đại Nam
Em có thể ở lại cùng anh chăm sóc cho thằng bé đến năm nó 5 tuổi được không... Tại anh...
Đại Nam ngập ngừng, đôi mắt hắn trốn tránh ánh nhìn của bà. Dường như có điều gì đó mà hắn không thể nói ra.
Liên im lặng. Cô không nhìn hắn, chỉ nhìn chăm chú vào đứa trẻ trong lòng, đôi mắt như dừng lại trên khuôn mặt nhỏ bé ấy. Cảm giác như một vết thương đang rỉ máu trong lòng bà. Không gian xung quanh như bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng, dày đặc sự khắc khoải.
Bà hít một hơi dài, rồi cuối cùng, những từ ngữ đó nhẹ nhàng thoát ra:
Đại Nam không dám tin vào tai mình. Hắn tiến lại gần, đôi mắt ánh lên niềm vui mừng khó tả.
Trần Liên Anh
Đương nhiên, dù sao nó cũng là con em mà.
Liên cười, nhưng nụ cười ấy mang theo sự cay đắng. Cô đã chấp nhận, nhưng trong lòng lại chất chứa những vết nứt không thể chữa lành.
Liên chỉ khẽ mỉm cười, nhưng đó chỉ là lớp vỏ ngoài. Trong lòng bà, mọi thứ thật hỗn loạn và phức tạp. Những cảm xúc ấy cứ thế cuộn trào, không thể vơi bớt.
Mọi thứ rồi cũng đến hồi kết...
____________________________
Comments