Thời gian cứ trôi qua trong sự im ắng đến nghẹt thở của ngôi nhà. Đây không còn gọi là nhà nữa, ở đây chỉ có thể ngửi thấy mùi tanh của máu , sự lạnh lẽo của xác ch*t, sự u ám,ảm đạm. Và thứ khiến ta lạnh gáy là lòng thù hận đạt đến tột cùng của Chu Tử Yến, nhìn sâu vào đôi mắt của cô bây giờ chỉ thấy một màn đêm u tôi, nhìn vào chỉ thấy đầy gai nhọn và một con quỷ đang dần sinh ra.
Chu Tử Yến cầm lấy con dao cạnh mình rồi dùng hết sức đứng dậy từng bước từng bước lết ra khỏi ngôi nhà của mình. Cô đi mà không quay lại nhìn vì cô sợ, và trái tim nhỏ bé đó của cô cũng không thể chịu thêm.
Cô vừa bước ra khỏi cổng nhà thì từ xa đã nghe tiếng của rất nhiều người đang kéo lại một cách vội vã. Cô nhìn xung quanh thì lại thấy không có một nơi nào để trốn,cô liền chạy vào thùng rác để trốn.
-"Nhanh lên, nhanh lên,phk đốt ngôi nhà này trước khi có người xuất hiện"
-"Nếu không xóa hết dấu vết thì người tiếp theo nằm trong đó là chúng ta đó "
Thì ra tiếng bước chân đó là của những tên cặn bã, khốn nạn kia. Chúng giết bố mẹ cô rồi bây giờ còn lấy đi ngôi nhà của cô.
Cô siết chặt lấy con dao của mình. Cô hận hận không thể làm gì được,hận không thể giết bọn chúng ngay lúc này.Cô chờ cho bọn chúng rời đi rồi cô mới nhảy ra khỏi thùng rác,cô đứng nhìn ngôi nhà đang cháy của mình mà khóc.
Ông trời hình như cũng không muốn giúp cô. Lúc này mưa lại tạnh , mưa tạnh thì cô lại vừa khóc vừa khẩn cầu mưa thật lớn thật lớn.
Sau một hồi đau khổ và khóc hết nước mắt cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi đó. Cô quyết định đi tìm tên " Tống Trường Lưu" để trả lại cho ông ta tất cả những gì mà ông ta đã làm với gia đình cô với bố mẹ cô.
Chu Tử Yến mới chỉ là một đứa bé 10 tuổi. Cô còn chưa thể tự chăm sóc mình một cách tốt nhất vậy mà bây giờ cô đã phải một mình đối mặt với những chuyện đau khổ thế này. Làm sao làm sao một đứa bé như cô có thể trải qua được cơ chứ. Tuổi thơ của cô ai sẽ bù đắp đây?
Cô từng bước từng bước loạng choạng đi trên con đường tối. Những bước chân dường như muốn gục ngã. Đi được một lúc lâu thì trời đổ mưa. Lúc này cô cũng vừa đến tới một cây cầu.
Cô bước lên câu rồi khi cô lên đến giữa cầu thì cô ngồi gục xuống. Cô ôm lấy đôi chân nhỏ bé của mình và mặt của cô gục hẳn xuống đầu gối cô. Cô lúc này chỉ biết khóc rồi trách cứ ông trời.
-"Nhóc à ,sao giờ này em lại ở đây?"
Trong lúc cô đang đau khổ đến tuyệt vọng thì có một chàng thiếu niên xuất hiện. Không lẽ trên đời này có tiên thật sao?
-Cô ngước lên nhìn với ánh mắt đầy sợ hãi và không tin tưởng.
Bây giờ trong mắt cô con người là ác quỷ.
- Chàng thiếu niên nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và đầy thắc mắc:"Sao em không trả lời anh?"
Chàng thiếu niên kia thấy cô không một chút phản ứng vả lại còn dùng ánh mắt muốn giết anh để nhìn anh khiến chàng đầy khó hiểu.
Chàng tiến lại gần trước mặt cô rồi đưa tay ra định đặt lên vai cô để giải thích với cô mình không phải là người xấu thì anh đã bị cô đâm cho một nhát ở trước vai.
-Cô nhắm chặt mắt rồi đâm anh một cái thật mạnh và nói với giọng đầy sợ hãi:"Đừng giết tôi đừng giết tôi "
Anh bị đâm một nhát vậy mà anh lại cảm thấy bình thường giống như là không bị gì đã vậy anh còn cười với cô. Không lẽ anh thật sự là thiên thần sao?
-"Anh không phải là người xấu đâu,anh là thiên thần đây "
Ánh mắt của cô nhìn anh bây giờ đã bớt đi sự đáng sợ hơn rồi nhưng cô vẫn không trả lời anh.
-"..."
-Anh cười rồi tiếp tục nói:"Nếu như em không tin thì anh có thể chứng minh"
-"Nào, bây giờ em hãy nói thứ em cần anh giúp đi,anh sẽ giúp em hoàn thành xuất sắc,em tin không?"
-Lúc này cô mới trả lời anh:"Thật sao?"
-"Tất nhiên"
-Cô cúi đầu xuống rồi miệng lẩm bẩm không giám nói lớn:"Tôi muốn anh dạy tôi cách giết người"
Anh im lặng nhìn cô ,anh không tin một câu như thế mà lại phát ra từ miệng của một đứa bé.
Một lúc trong khoảng thời gian anh im lặng thì cô đã ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy đáng thương và chứa đầy sự hy vọng trong đó.
-Anh nhìn cô cười rồi bảo:"Được thôi ,anh có thể dạy em mọi thứ, nhưng phải có điều kiện"
-Cô đã thay đổi ánh mắt nhìn anh và nở nụ cười đầu tiên đối với anh:"Điều kiện gì em cũng đồng ý "
-Anh nhìn cô rồi nói bằng giọng điệu nghiêm túc khác hẳn lúc nãy :"Nhưng trước tiên anh phải em một câu"
-"Bố mẹ em đâu, nhà em đâu,sao giờ này em còn ở đây"
-Chu Tử Yến nhìn anh rồi hạ giọng nói:"Họ bỏ em đi rồi,em mất nhà rồi "
Cô không nói với anh rằng là bố mẹ cô đã chết bởi vì cô không muốn anh biết vì cô vẫn chưa tin anh và vẫn muốn giết anh bất cứ lúc nào anh đụng vào mình.
-Anh trầm lặng một lúc rồi nở một nụ cười ấm áp rồi sau đó đưa tay lên xoa đầu cô :"Vậy điều kiện của anh là em phải là người của anh".
Updated 25 Episodes
Comments