Cánh Hoa Trong Sương

Cánh Hoa Trong Sương

Sinh Nhật Đẫm Máu

Tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ hòa lẫn cùng bài hát chúc mừng sinh nhật của cô chủ nhỏ nhà họ Chu.

-"Chúc mừng sinh nhật con yêu"

-"Dạ, cảm ơn bố mẹ"

Hôm nay là sinh nhật của Chu Tử Yến cô chủ nhỏ tương lai của tập đoàn Chu Thị. Bố cô là Chu Lâm Phong là người nắm quyền của một tập đoàn đứng thứ 2 trong nước,xếp sau tập đoàn Tống Thị một bậc.

Cô chủ nhỏ nhà họ Chu năm nay đã tròn 10 tuổi. Từ nhỏ cô đã rất thông minh và dũng cảm.

-Hồ Ngọc Trân nở nụ cười hạnh phúc nhìn Yến:"Hôm nay, là sinh nhật công chúa nhỏ nhà ta tròn 10 tuổi. Công chúa có muốn thứ gì không?"

-Tử Yến nhìn bố mẹ cô với ánh mắt long lanh vừa trong sáng vừa thuần khiết:" Con có một điều ước, là con muốn bố mẹ phải sống thật lâu và thật hạnh phúc với con."

-Hồ Ngọc Trân xoa đầu cô :"Con gái mẹ ngoan quá, nhất định bố mẹ sẽ ......."

-/Ựa/

Một tiếng súng vang lên , viên đạn bay thẳng về phía của Chu Lâm Phong. Viên đạn theo quan sát thì dường như đã bay thẳng vào tim của ông. Tuy ông đã gần như nhắm mắt nhưng ông không quên quay lại kêu vợ con mình đi ra khỏi nơi này và ông cũng đã biết ai là người ra tay.

Toàn cảnh bây giờ như một cuộc chiến tranh hỗn loạn. Từ một ngày hạnh phúc lại trở thành một ngày đầy tồi tệ đối với Chu Tử Yến.

Mẹ cô lôi cô ra khỏi đó, để lại phía sau là vệ sĩ đang cố hết sức mình để bảo vệ mạng sống của họ.

Mẹ cô cảm thấy bản thân cũng không thể thoát nên đã đưa cô đến một cái tủ ở phòng bếp và dặn cô :"Yến Yến ngoan của mẹ, con ở đây chờ mẹ,dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra ở bên ngoài cũng không được đi ra . Nếu như mẹ không quay trở về thì con hay mạnh mẽ và cố gắng sống tiếp, hãy nhớ dù ra sao bố mẹ vẫn luôn ở phía sau bảo vệ con."

Bà nói xong liền đóng vội cánh cửa tủ lại rồi quay đi. Tử Yến dù sợ hãi và lo cho bố mẹ nhưng cố đã không khóc lớn lên mà cô đã cắn chặt lấy tay mình để bản thân im lặng.

Cô ngồi trong một lúc, cảm thấy đã im ắng thì cô mới bước ra khỏi tủ. Khi cô mở cánh tủ ra và bước ra khỏi nơi tăm tối chật hẹp đó thì thứ đầu tiên cô thấy chính là một biển máu và 1 nhà xác chết nhưng thứ khiến cô đau lòng đó chính là trong số những cái xác đó thì có cả bố và mẹ cô . Cô chuẩn bị chạy đến bên mẹ cô đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo đó thì có một gã cầm dao đến từ đâu ra đứng trước mặt cô.

- Tên đó nhìn cô rồi cười nhếch mép tỏ ra như đang trêu đùa với con thú cưng của mình:"Thì ra là còn một con chuột"

Tên đó bước tới về phía cô , ánh mắt cô sợ hãi xen lẫn sự thù hận. Tên kia cứ tiếp tục dồn cô vào đường cùng ,cô vội đưa tay ra nắm lấy con dao ngay trên bàn rồi đưa về phía tên sát thủ đứng trước mặt mình với đầy sự thù hận :"Ngươi đứng lại gần ta nếu không ta sẽ giết người"

Tên kia cười lớn:"Một con nhóc như người thì làm được gì ta "

Hắn tức giận đá vào bụng cô một cái thật đau khiến cô điếng người. Khi hắn chuẩn bị lấy súng để kết liễu cô thì ngay giây phút đó một tiếng súng vang lên và... và hắn ta đã chết.

Tiếng súng đó phát ra từ phía sau lưng hắn . Là mẹ cô. Đúng vậy, mẹ cô đã dồn hết sức lực cuối cùng của bản thân để bảo vệ con gái của mình. Khi tên sát thủ kia chết thì cây súng trên tay bà cũng đã rơi xuống sàn nhà cùng với nụ cười hạnh phúc trên môi bà ấy.

-Tử Yến vừa chạy về phía mẹ mình vừa hét lớn:"MẸ"

Cô lúc này như đã mất đi lý trí, mất đi hết cảm giác sợ hãi. Từng bước chân của cô đang đạp lên từng cái xác vậy mà cô vẫn không thấy sợ vì ở ngay thời điểm này trong tim cô và trong đầu cô đang có những thứ những chuyện khiến cô sợ hơn.

-Cô chạy đến cầm lấy bàn tay thon dài dính đầy máu của mẹ mình:"Mẹ ơi, đừng bỏ con,con sợ lắm"

-Mẹ cô trút những hơi thở cuối cùng để nói với cô :" Con gái của mẹ,dù sau này không còn bố mẹ con cũng phải sống thật hạnh phúc và thật tốt, hãy mạnh mẽ và chiến đấu trước mọi chuyện khi không có ai bảo vệ con".

- Cô bây giờ chỉ biết bản thân rất sợ mất bố và mẹ,cô kêu gào trong tuyệt vọng. Mẹ cô dường như đã cảm nhận được bản thân đã đến lúc phải rời đi, trước khi đi bà đưa cho cô một mảnh gỗ trên đó khác chữ " TT". Bà kéo cô lại và nói:"Tống Trường Lưu".

Cô vừa cầm tấm gỗ nhỏ trên tay vừa nhìn mẹ chết trước mặt mình. Cô hốt hoảng chạy đến lay bố ,lay người vệ sĩ thân cận nhất của cô.

Giữa biển máu và xác người một đứa trẻ 10 tuổi đã trải qua cảnh mất nhà mất người thân. Chứng kiến cảnh bố mẹ ra đi mà không thể làm được gì. Thứ cô có ở hiện tại là sự tuyệt vọng, đơn độc, bóng tối và "THÙ HẬN".

Cô siết chặt lấy tấm gỗ trên tay mình rồi nói:"Bố mẹ chờ con, con sẽ trả thù cho bố mẹ".

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play