[ ATSH/CHỦ CÔNG ] ONSHORT
Chap 2: Dương Domic
Chiều muộn, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Việt vừa mở cửa, đặt cặp xuống bàn thì lập tức nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc từ phòng khách.
Anh bước vào, và cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là Trần Đăng Dương – hay còn gọi là "Bống" – đang ngồi bệt trên sàn, xung quanh là một đống gấu bông và… vô số vỏ kẹo nằm rải rác.
Hồ Thanh Việt
/chống tay lên hông, khoanh tay nhìn em/ Bống… đang làm gì đấy?
Trần Đăng Dương
/ngước lên, đôi mắt tròn xoe sáng rỡ/ A! Anh Việt về rồi!
Hồ Thanh Việt
/gật đầu, giọng trầm thấp/ Ừ, anh về rồi
Hồ Thanh Việt
Bống giải thích đi, đống này là sao?
Trần Đăng Dương
/ôm chặt hộp kẹo vào lòng/ Hì hì, không có gì hết!
Hồ Thanh Việt
/bước lại gần, cúi xuống nhìn em chằm chằm/ Thế vỏ kẹo ở đâu ra?
Trần Đăng Dương
/chớp mắt liên tục, ánh mắt vô tội/ Bay vô đây đó!
Hồ Thanh Việt
/nhướng mày, giọng trầm hơn/ Bay vô?
Trần Đăng Dương
/gật đầu lia lịa/ Đúng rồi! Kẹo ở trên bàn, gió thổi một cái, thế là nó bay vô tay Bống nè!
Hồ Thanh Việt
/cười lạnh/ Vậy hả? Hay để anh hỏi lại gió xem có đúng không?
Trần Đăng Dương
/co người lại, lí nhí/ Hơ… gió không biết nói đâu…
Hồ Thanh Việt
/vươn tay, nhẹ nhàng lấy hộp kẹo từ tay em/ Ăn bao nhiêu rồi?
Trần Đăng Dương
/ôm chặt gối, lẩm bẩm/ Không có nhiều đâu…
Hồ Thanh Việt
/mở hộp kẹo ra, nhìn vào trong/ Ăn hết một nửa mà còn nói không nhiều?
Trần Đăng Dương
/bĩu môi, giọng yếu ớt/ Nhưng mà ngọt lắm, Bống thích mà…
Hồ Thanh Việt
/thở dài, đặt hộp kẹo lên bàn/ Ăn nhiều quá sẽ bị sâu răng đấy
Trần Đăng Dương
/mếu máo/ Nhưng… nhưng mà ngon lắm…
Hồ Thanh Việt
/giả vờ nghiêm mặt/ Ngon mà làm răng hư thì sao?
Hồ Thanh Việt
Lúc đó Bống đau răng, khóc nhè rồi lại đòi anh dỗ à?
Trần Đăng Dương
/chớp mắt, giọng lí nhí/ Nhưng mà anh thương Bống mà…
Hồ Thanh Việt
/nhìn em, thở dài/ Thương thì thương, nhưng cũng phải ngoan mới được thương
Trần Đăng Dương
/vội vàng gật đầu, chớp mắt đáng thương/ Vậy mai anh mua kẹo cho Bống nữa nha?
Hồ Thanh Việt
/liếc em, khoanh tay/ Lại còn đòi nữa hả?
Trần Đăng Dương
/chắp tay năn nỉ, giọng mè nheo/ Một chút thôi màaa…
Hồ Thanh Việt
/thở dài bất lực, xoa đầu cậu/ Ừ, nhưng phải là kẹo ít đường, được không?
Trần Đăng Dương
/mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa/ Được! Được!
Hồ Thanh Việt
/giơ tay ra/ Ngoắc tay hứa nào
Trần Đăng Dương
/hớn hở ngoắc tay với anh, cười tít mắt/ Anh Việt tốt nhất luôn!
Hồ Thanh Việt
/bật cười, kéo em vào lòng/ Ừ, tại anh thương Bống mà
Trần Đăng Dương
/rúc vào lòng anh, giọng nhỏ xíu/ Thương nhất luôn hả?
Hồ Thanh Việt
/hôn nhẹ lên trán em/ Ừ, thương nhất
Trần Đăng Dương
/ôm chặt anh hơn, thì thầm/ Vậy mai nhớ mua nhiều nhiều nha…
Hồ Thanh Việt
/véo nhẹ má em, cười nhạt/ Còn dám đòi nữa hả?
Trần Đăng Dương
/cười khúc khích, ôm chặt hơn/ Tại Bống biết anh thương Bống mà…
Buổi sáng, ánh nắng nhẹ nhàng len qua rèm cửa, rọi xuống chiếc giường lớn nơi Dương đang cuộn tròn trong chăn, chỉ chừa lại một mớ tóc lù xù.
Việt vừa tắm xong bước ra, lau khô tóc, liếc nhìn cậu nhóc vẫn còn say ngủ.
Anh ngồi xuống mép giường, vươn tay kéo kéo góc chăn.
Hồ Thanh Việt
/giọng trầm ấm/ Bống, dậy nào
Hồ Thanh Việt
/nhíu mày, gõ nhẹ lên trán em/ Ngủ nướng nữa là anh không mua kẹo đâu
Lúc này, đống chăn khẽ cử động. Dương từ từ ló mặt ra, mắt nhắm mắt mở, bĩu môi.
Trần Đăng Dương
/giọng ngái ngủ/ Không cần kẹo… Bống buồn ngủ…
Hồ Thanh Việt
/nhướng mày/ Ồ? Hôm qua còn mè nheo đòi anh mua mà, hôm nay lại không cần?
Trần Đăng Dương
/rúc đầu vào gối, giọng lí nhí/ Không thèm nữa...
Việt hơi ngẩn ra. Lạ thật. Bình thường mà nghe đến kẹo là sáng mắt lên, hôm nay lại không thèm?
Hồ Thanh Việt
/chọc chọc má em, giọng trêu chọc/ Ai chọc gì mà hôm nay mặt xụ như bánh bao thiu thế?
Trần Đăng Dương
/lầm bầm/ Không có gì hết
Hồ Thanh Việt
/híp mắt/ Nói thật đi, không thì…
Anh đột ngột thò tay chọc lét eo em.
Trần Đăng Dương
/giật nảy, quẫy đạp/ Aaa! Anh Việt! Đừng mà!
Hồ Thanh Việt
/vẫn giữ chặt, tiếp tục cù/ Không nói thì cù tiếp
Trần Đăng Dương
/cười lăn lộn, nức nở/ Haha, nói! Nói mà! Anh dừng lại đi!
Hồ Thanh Việt
/nhếch môi hài lòng, thả tay ra, chống cằm/ Được rồi, Bống nói anh nghe nào
Dương ngồi dậy, xoa xoa eo, mặt hơi đỏ. Em quay sang, phụng phịu nhìn anh.
Trần Đăng Dương
/bĩu môi/ Hôm qua anh hứa mua kẹo cho Bống…
Hồ Thanh Việt
/gật đầu/ Ừ, anh nhớ mà
Trần Đăng Dương
/cắn môi/ Nhưng sáng sớm Bống nghe bác quản lý tòa nhà nói… anh đi ra ngoài mà không rủ Bống đi cùng…
Hồ Thanh Việt
/chớp mắt/ …Hả?
Trần Đăng Dương
/giọng tủi thân/ Anh đi mua kẹo mà không dắt Bống theo!
Việt ngơ ngác mất vài giây, rồi bật cười.
Hồ Thanh Việt
/vuốt tóc em/ Hóa ra là vì chuyện này?
Trần Đăng Dương
/bĩu môi, khoanh tay/ Chứ sao!
Hồ Thanh Việt
/giải thích kiên nhẫn/ Sáng nay anh ra ngoài mua đồ, nhưng không phải kẹo
Hồ Thanh Việt
Anh định trưa nay đi với Bống luôn mà
Trần Đăng Dương
/mở to mắt, giọng nhỏ xíu/ …Thật không?
Hồ Thanh Việt
/gật đầu, cười dịu dàng/ Ừ, thật
Hồ Thanh Việt
Anh có nói dối Bống bao giờ chưa?
Trần Đăng Dương
/cắn môi suy nghĩ, rồi lắc đầu/ …Chưa
Hồ Thanh Việt
/xoa đầu em/ Vậy có còn dỗi anh không?
Dương ngập ngừng một chút, rồi bĩu môi quay đi.
Trần Đăng Dương
/giọng lí nhí/ Còn một chút xíu…
Hồ Thanh Việt
/bật cười, kéo em vào lòng/ Vậy giờ anh bù cho Bống một cái ôm, chịu không?
Dương rúc vào ngực anh, chớp mắt suy nghĩ. Một lúc sau, em ngẩng lên, nhoẻn miệng cười.
Trần Đăng Dương
/giơ hai tay/ Thêm 2 cái nữa!
Hồ Thanh Việt
/ôm chặt hơn, hôn nhẹ lên tóc em/ Được rồi, 10 cái cũng được
Trần Đăng Dương
/cười khúc khích, vòng tay ôm lấy anh/ Anh Việt là tốt nhất!
Việt cười nhẹ, vuốt lưng em nhè nhẹ. Dù em có ngốc nghếch, trẻ con thế nào đi nữa, anh cũng chẳng thể giận lâu. Bởi vì… thương quá rồi còn gì.
Comments
Rutheni.
1 vote nên xin lấy 3 chap bé bột=)).
2025-04-03
1