[ ATSH/CHỦ CÔNG ] ONSHORT
Chap 3: Rhyder
Buổi tối, phố đi bộ tấp nập người qua lại. Việt điềm nhiên bước giữa dòng người, nhưng bàn tay lại nắm chặt cổ tay một người – Nguyễn Quang Anh. Cậu nhóc 24 tuổi, mắt long lanh như con cún nhỏ lạc giữa biển người.
Nguyễn Quang Anh
/ngẩng lên, kéo kéo tay áo/ Anh Việt ơi…
Hồ Thanh Việt
/liếc xuống/ Hử?
Nguyễn Quang Anh
/bĩu môi/ Đông người quá… Bột sợ lạc lắm…
Hồ Thanh Việt
/nhướng mày/ "Bột"?
Nguyễn Quang Anh
/cười tít mắt/ Ừa! Ở nhà mọi người hay gọi em là "Bột"
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng gọi đi!
Hồ Thanh Việt
/cười nhạt/ Cũng hợp đấy
Nguyễn Quang Anh
/ôm chặt tay anh/ Vậy anh hứa không để Bột lạc nha!
Hồ Thanh Việt
/thở dài/ Rồi rồi, không để lạc
Đi thêm một đoạn, Quang Anh bỗng dừng phắt lại, mắt sáng rỡ.
Nguyễn Quang Anh
/hí hửng/ A! Kẹo bông!
Hồ Thanh Việt
/chớp mắt/ Hửm?
Nguyễn Quang Anh
/giật giật tay anh, nũng nịu/ Anh Việt, mua cho Bột một cây đi mà!
Hồ Thanh Việt
/liếc nhìn quầy hàng, giọng dửng dưng/ Lớn rồi còn ăn kẹo bông?
Nguyễn Quang Anh
/mếu máo/ Nhưng mà nhìn bông xốp xốp thích lắm!
Hồ Thanh Việt
/cười nhạt/ Đúng là hợp với cái tên "Bột" nhỉ?
Nguyễn Quang Anh
/gật đầu/ Đúng đúng! Anh mua nha?
Việt thở dài nhưng vẫn bước đến quầy, móc ví ra mua một cây kẹo bông lớn. Quang Anh vui vẻ nhận lấy, ôm chặt như báu vật.
Nguyễn Quang Anh
/cười tít mắt/ Cảm ơn anh Việt nha!
Hồ Thanh Việt
/xoa đầu em/ Ăn từ từ thôi, dính đầy mặt bây giờ
Quang Anh xé một miếng, bỏ vào miệng, nhai chậm rãi, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.
Nguyễn Quang Anh
/lẩm bẩm/ Ngon quá…
Anh lắc đầu, đang định nhắc cậu ăn chậm thôi thì đột nhiên…
Hồ Thanh Việt
/nhíu mày/ Khoan, em vừa ăn kiểu gì đấy?
Nguyễn Quang Anh
/chớp mắt ngây thơ/ Ăn bình thường mà?
Hồ Thanh Việt
/bất lực nhìn mặt em toàn là đường dính/ Bình thường mà dính cả mũi lẫn má thế này?
Nguyễn Quang Anh
/giật mình/ Hả?!
Em vội vàng đưa tay quệt quệt nhưng càng quệt càng lem nhem hơn.
Nguyễn Quang Anh
/mếu máo/ Anh ơi… giúp em…
Hồ Thanh Việt
/thở dài, lấy khăn giấy ra lau mặt cho em/ Đúng là trẻ con mà
Nguyễn Quang Anh
/lẩm bẩm/ Bột đâu có trẻ con đâu…
Hồ Thanh Việt
/cười nhẹ/ Ăn kẹo bông mà còn dính đầy mặt thế kia
Hồ Thanh Việt
Không là trẻ con thì là gì đây?
Nguyễn Quang Anh
/bĩu môi, giọng lí nhí/ Nhưng mà… Bột thích…
Hồ Thanh Việt
/chọc nhẹ trán em/ Rồi rồi, thích thì cứ ăn, nhưng ăn cho đàng hoàng
Quang Anh ngoan ngoãn tiếp tục ăn, lần này cẩn thận hơn. Đi được một đoạn, Quang Anh bất ngờ đưa miếng kẹo lên trước mặt anh.
Nguyễn Quang Anh
/mỉm cười/ Anh ăn thử không?
Nguyễn Quang Anh
Ngon lắm đó nha
Việt thoáng sững lại, nhìn khuôn mặt đang cười tươi như nắng của em.
Hồ Thanh Việt
/khẽ cười/ Không, em ăn đi
Nguyễn Quang Anh
/lắc đầu/ Nhưng mà… Bột muốn chia cho anh mà
Hồ Thanh Việt
/Im lặng vài giây, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ/
Nguyễn Quang Anh
/mắt sáng rỡ/ Ngon không?
Hồ Thanh Việt
/gật đầu/ Ừm, cũng được
Nguyễn Quang Anh
/cười tít mắt/ Vậy mai đi ăn tiếp nha?
Hồ Thanh Việt
/bật cười, xoa đầu em, giọng dịu dàng/ Được, mai anh dẫn Bột đi ăn tiếp
Phố đi bộ về đêm rực rỡ ánh đèn, dòng người vẫn tấp nập nhưng với Quang Anh, mọi thứ dường như chỉ xoay quanh anh và cây kẹo bông trên tay. Em nhấm nháp từng chút một, mắt cong cong vì vui vẻ.
Nguyễn Quang Anh
/lẩm bẩm/ Ngọt quá chừng luôn…
Hồ Thanh Việt
/liếc nhìn em, giọng trầm/ Em thích đồ ngọt đến vậy à?
Nguyễn Quang Anh
/gật gật, cười tít mắt/ Thích lắm luôn! Mà kẹo bông thì là số một đó nha!
Hồ Thanh Việt
/cười nhạt/ Ngọt vậy em không sợ sâu răng à?
Nguyễn Quang Anh
/bĩu môi/ Nhưng mà anh Việt ơi…
Hồ Thanh Việt
Hửm? Sao vậy?
Nguyễn Quang Anh
/lắc lắc tay anh, giọng tội nghiệp/ Nếu Bột bị sâu răng, anh có đưa em đi khám không?
Hồ Thanh Việt
/nhìn em một lát, rồi nhướng mày/ Em tự đi
Nguyễn Quang Anh
/mếu máo/ Hả? Không phải chứ…
Hồ Thanh Việt
/nhún vai/ Ai bảo em ăn nhiều đồ ngọt? Tự chịu trách nhiệm đi
Nguyễn Quang Anh
/ôm cánh tay anh, nũng nịu/ Nhưng mà Bột sợ nha sĩ lắm…
Nguyễn Quang Anh
Anh Việt mà không đi chung thì Bột không dám vô đâu đấy
Hồ Thanh Việt
/bất lực thở dài/ Trẻ con vừa thôi
Nguyễn Quang Anh
/mắt long lanh/ Vậy anh đi chung hen?
Hồ Thanh Việt
/bật cười/ Ừ, nếu sâu răng thật thì dẫn đi
Nguyễn Quang Anh
/vỗ tay/ Yay! Vậy mai mình ăn kem nữa đi!
Hồ Thanh Việt
/lườm/ Nghĩ hay quá nhỉ?
Nguyễn Quang Anh
/cười tít mắt, nhanh miệng/ Tại vì em biết anh cưng em mà!
Anh nhìn cậu nhóc bên cạnh, chỉ có thể lắc đầu cười nhẹ. Dù gì cũng quen với kiểu nhõng nhẽo này rồi.
Đang đi, Quang Anh chợt dừng lại, ánh mắt sáng lên lần nữa.
Nguyễn Quang Anh
/hí hửng/ Anh ơi, anh ơi! Chỗ kia có trò gắp thú kìa!
Hồ Thanh Việt
/liếc nhìn gian hàng trò chơi, giọng thản nhiên/ Rồi sao?
Nguyễn Quang Anh
/kéo tay anh, giọng tha thiết/ Chơi đi! Anh chơi giỏi mà đúng không?
Hồ Thanh Việt
/nhướng mày/ Sao em biết?
Nguyễn Quang Anh
/nháy mắt/ Linh cảm!
Hồ Thanh Việt
/nhìn em, rồi nhếch môi cười/ Được thôi
Hai người bước đến máy gắp thú, Quang Anh đứng sát bên, hồi hộp theo dõi.
Nguyễn Quang Anh
/mắt long lanh/ Cố lên nha anh Việt!
Việt không đáp, tập trung điều khiển cần gắp. Một lần… Hai lần…
Nguyễn Quang Anh
/nắm tay lại/ Sắp được rồi…
Lần thứ ba, con thú bông bị kẹp trúng, chậm rãi rơi xuống khe nhận thưởng. Quang Anh lập tức reo lên.
Nguyễn Quang Anh
/nhảy cẫn lên/ Được rồi! Anh giỏi quá trời luôn!
Hồ Thanh Việt
/nhặt con thú lên, nhìn em/ Em muốn lấy con này à?
Nguyễn Quang Anh
/gật đầu lia lịa/ Đúng rồi!
Hồ Thanh Việt
/Cười nhẹ, rồi bất ngờ đưa con thú lên cao/ hưm~
Nguyễn Quang Anh
/chớp mắt, giơ tay với/ Ủa?
Hồ Thanh Việt
/bình thản/ Muốn lấy thì nhảy lên lấy đi
Nguyễn Quang Anh
/mếu/ Anh Việt…
Hồ Thanh Việt
/nhếch môi/ Lúc nãy nói anh cưng em mà?
Nguyễn Quang Anh
/gật đầu/ Đúng mà!
Hồ Thanh Việt
/cười nhạt/ Nhưng cưng không có nghĩa là dễ dãi
Nguyễn Quang Anh
/đứng nhón chân, cố với lấy thú bông/ Anh ác quá trời…
Hồ Thanh Việt
/đưa con thú ra sau lưng/ Muốn lấy không?
Nguyễn Quang Anh
/gật đầu mạnh/ Muốn!
Hồ Thanh Việt
/giọng trầm ấm/ Vậy nói "cảm ơn chồng yêu" đi
Nguyễn Quang Anh
/há hốc/ Hả???
Hồ Thanh Việt
/nhún vai/ Không nói thì khỏi lấy
Nguyễn Quang Anh
/mếu máo, lẩm bẩm/ Cảm ơn chồng yêu…
Hồ Thanh Việt
/cười nhẹ, đưa con thú cho em/ Ngoan
Nguyễn Quang Anh
/giành lấy, ôm chặt vào lòng, phụng phịu, lẩm bẩm/ Anh Việt ăn hiếp Bột quá trời…
Hồ Thanh Việt
/bật cười/ Ừ, tại Bột đáng yêu quá mà
Nguyễn Quang Anh
/đỏ mặt, giấu khuôn mặt sau con thú bông, lí nhí/ Anh dám nói vậy trước mặt Bột luôn hả…
Anh chỉ nhìn em cười khẽ. Trong lòng bỗng dưng thấy khoảnh khắc này cũng đáng yêu đến lạ.
Chúc nàng đọc vui vẻ, tặng nàng bông hoa 🌹
Comments
Rutheni.
hihi thank you.
2025-04-03
1