[4] Tiếng Gọi Từ Bóng Tối

__________
Lúc này, bầu trời bên ngoài đã tối dần.
Gió mạnh cuốn theo từng cơn mưa lạnh, nhưng không khí trong căn phòng của Duy và Quang Anh lại nóng bỏng đến lạ thường.
Một bữa tiệc, một cuộc triển lãm nghệ thuật mà chỉ có những kẻ điên mới dám tham gia, những kẻ dám nhìn nhận cái chết như một nguồn cảm hứng vô tận.
Chúng đã đánh dấu một cột mốc mới trong trò chơi của mình.
Nhưng... chưa dừng lại ở đó.
Trận chiến thật sự, trận chiến cuối cùng, bắt đầu…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngồi trước bàn làm việc//
Ánh sáng mờ ảo hắt lên khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt của cậu sáng ngời như sắp có một quyết định lớn lao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thấy không, Quang Anh?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi thứ như một trò chơi cũ kỹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng không phải chúng ta là kẻ đi săn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta là… nghệ sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mưa//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nói đúng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quay lại nhìn Duy với ánh mắt đắm đuối//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng lần này, không phải trò chơi đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đã đến lúc phải trả giá.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta phải bước ra khỏi bóng tối, không thể chỉ mãi ẩn mình sau lớp vỏ nghệ thuật đó được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mỉm cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đứng dậy, bước đến gần, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh yêu em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và em là nguồn cảm hứng của tôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi hành động, mỗi bước đi của tôi, đều vì em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khẽ nở một nụ cười, đặt tay lên bờ vai cậu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cũng yêu anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và điều đó… làm em tự hào.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng, anh à, nếu chúng ta không tiếp tục, thì không chỉ thế giới này sẽ quên chúng ta.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà chính chúng ta cũng sẽ quên mất chính mình.
Im lặng.
Cả hai đứng lặng yên giữa những bức tranh máu và những tác phẩm nghệ thuật kỳ dị.
Một cảm giác kỳ lạ, vừa sợ hãi vừa đầy cuốn hút, bao trùm căn phòng.
Duy và Quang Anh nhận ra rằng, điều gì đó lớn lao hơn đã bắt đầu.
Đó không chỉ là cuộc chơi của những kẻ điên, mà là một cuộc hành trình tìm kiếm bản thể...
------
Một tuần sau.
Cảnh sát bắt đầu tiến hành các cuộc điều tra, tất cả các bằng chứng đều dẫn đến một nhóm người được cho là có khả năng liên quan đến cái chết của những nạn nhân trong các vụ án trước đây.
Tuy nhiên, mỗi lần họ gần như chạm được đến sự thật, mọi thứ lại biến mất không dấu vết.
Mỗi manh mối đều dẫn vào ngõ cụt...
Minh Hiếu
Minh Hiếu
//đứng trong phòng điều tra, nhìn một tấm ảnh cũ trên màn hình//
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Tụi mày vẫn không hiểu được, phải không?
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Duy và Quang Anh… chúng nó không thể bị bắt được.
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Chúng nó đã vượt qua giới hạn của con người rồi.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
//nhìn vào màn hình, khuôn mặt đầy lo âu//
Tuấn Tài
Tuấn Tài
Tụi nó là những kẻ không thể bị đánh bại.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
Chúng không chỉ dùng cái chết làm vũ khí.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
Mà chúng chính là cái chết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//qua điện thoại, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Các người vẫn chưa hiểu, đúng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cuộc chơi này đã kết thúc từ lâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta đã thắng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi trong bóng tối, tay vỗ nhẹ lên bàn làm việc, nở một nụ cười bí ẩn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có gì là vĩnh viễn, ngoài… cái chết.
------
Lúc này, trong căn nhà bỏ hoang, Duy và Quang Anh đang đứng trước một bức tranh lớn, trên đó là một bản đồ vẽ đầy những ký hiệu kỳ lạ, đánh dấu tất cả những nơi mà họ đã đến.
Những địa điểm đầy máu và sự tàn nhẫn.
Họ bắt đầu nhận ra rằng cuộc chiến thực sự không chỉ là giữa họ và cảnh sát, mà là một cuộc đối đầu với chính bản thân họ.
Liệu cái chết có thể tạo ra sự bất tử, hay chỉ là sự kết thúc?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nghĩ ngợi một lúc, rồi quay lại nhìn hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần phải dừng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng làm sao có thể khi mọi thứ đã trở thành một phần của chúng ta?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khóe môi nhếch lên, nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ chúng ta có thể dừng lại sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cuộc chiến này chưa bao giờ có thể dừng lại.
------
Một ngày sau.
Cuộc truy bắt vẫn tiếp tục.
Nhưng Duy và Quang Anh không chỉ là những kẻ bị săn đuổi.
Họ bắt đầu là những bóng ma, những con rối trong trò chơi của chính mình.
Trong khi đó, sự tàn bạo của họ đã dần dần trở thành những truyền thuyết trong lòng dân chúng.
Nhưng không phải tất cả đều sợ hãi.
Có những kẻ, giống như Tuấn Tài và Minh Hiếu, không phải là những thợ săn, mà là những kẻ bị mê hoặc bởi chính vẻ đẹp trong những hành động của Duy và Quang Anh.
Minh Hiếu
Minh Hiếu
//thở dài, nhìn vào màn hình của mình//
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Có phải chúng ta đang đi sai hướng?
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Họ không phải là kẻ thù.
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Họ là… những kẻ cứu rỗi.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
//lắc đầu, đôi mắt mệt mỏi//
Tuấn Tài
Tuấn Tài
Không.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
Họ không cứu rỗi ai cả.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
Họ là... những kẻ điên.
__________
Có lẽ nghệ thuật thực sự không phải là ở những gì chúng ta tạo ra, mà là ở cách chúng ta phá hủy mọi thứ xung quanh mình.
END
Hot

Comments

Hoa's Ly Trắng's 🐑⚡

Hoa's Ly Trắng's 🐑⚡

đọc trễ ròi sốp oi

2025-04-07

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play