[14] Công Thức Bí Mật

__________
Tiệm bánh giờ đây không còn chỉ đơn thuần là một nơi làm bánh.
Mỗi chiếc bánh đều chứa đựng sự sáng tạo kỳ quái, vừa ngọt ngào vừa đáng sợ.
Mỗi lần họ chuẩn bị một mẻ bánh mới, là lúc một cuộc hành trình mới bắt đầu.
Duy và Quang Anh biết rằng "nguyên liệu" họ dùng không phải là những thứ bình thường trong bếp, mà là những thứ… không ai dám gọi tên.
------
TẠI TIỆM BÁNH.
Mùi thơm nồng nặc của bánh nướng trong không khí, nhưng cũng không thể phủ nhận mùi gì đó… tanh tưởi, nặng nề.
Những chiếc bánh hình trái tim, đôi mắt, thậm chí là một con bướm được làm bằng da người, tất cả đều bày trên kệ, nhìn như thể chúng đang chờ đợi ai đó thưởng thức.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng trước những chiếc bánh, nghiêm túc nhìn cậu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em… chúng ta thiếu nguyên liệu rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ sao về việc đi ‘mua’ thêm?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười, nhưng ánh mắt sắc bén lạ thường//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ, đúng rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà lần này chúng ta sẽ ‘mua’ nguyên liệu từ ai nhỉ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhếch môi, mắt sáng lên như kẻ sắp sửa đi săn//
Hai người không cần nói gì thêm mà chỉ cười nhẹ, như đã quen thuộc với những cuộc đi ‘mua’ mà không cần phải hỏi thêm.
------
KHU CÔNG NGHIỆP HOANG PHẾ.
Duy và Quang Anh lái xe đến khu công nghiệp hoang phế, nơi chẳng ai dám đến.
Cả khu vực bị bỏ hoang, chỉ còn những ngôi nhà đổ nát và những bóng ma của quá khứ.
Họ tìm đến một căn nhà không cửa, một nơi mà họ biết sẽ có những người mà họ cần.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn quanh, khẽ nói//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần này phải cẩn thận, em yêu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bọn họ không phải là những người dễ dàng có được ‘nguyên liệu’ đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//hừ nhẹ, giọng lạnh băng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta không phải sợ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mình cần thứ gì, mình lấy thứ đó.
Hắn mở cửa căn nhà, bên trong tối om.
Một vài bóng người đứng im lặng trong góc, không nói lời nào.
Một người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt tái nhợt, ánh mắt như đã nhìn thấy hết những gì ác độc trong thế giới này, tiến lại gần họ.
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: //thì thầm, giọng khàn khàn//
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: Các cậu lại đến lấy ‘nguyên liệu’ à?
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: Hôm nay, các cậu muốn loại gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//hơi nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần này chúng tôi cần thêm một ít... 'tình yêu'.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và… một ít 'sự sống' nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn bà lão, mỉm cười ma quái//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy, chúng tôi muốn có những ‘món ăn’ đặc biệt, bà có thể cung cấp chứ?
Bà lão nhìn họ một lúc, như đang cân nhắc. Rồi đột nhiên bà khẽ gật đầu, ánh mắt của bà như có gì đó u ám.
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: //đưa tay ra, ra hiệu họ đi theo mình// Đi theo tôi.
Họ đi vào một căn phòng nhỏ phía trong, nơi có những giá đỡ bằng kim loại, trên đó là những chiếc bình chứa đầy các chất lỏng đỏ tươi, và cả những chiếc hộp nhỏ xếp chồng lên nhau.
Những chiếc hộp ấy nhìn qua như có gì đó đáng sợ bên trong...
Nv phụ
Nv phụ
Bà lão: //chỉ tay vào một chiếc hộp lớn//
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: //giọng nghiêm nghị//
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: Đây là ‘tình yêu’.
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: Một ít máu tươi, một ít da thịt, và thứ cuối cùng là một trái tim.
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: Thứ này sẽ khiến bánh của các cậu trở nên hoàn hảo.
Nv phụ
Nv phụ
Bà Lão: Còn đây, là sự sống. Một mẩu cơ thể đang còn thoi thóp. Cái này sẽ mang đến sự đặc biệt cho món bánh mới của các cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mỉm cười, ánh mắt long lanh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thật tuyệt, cảm ơn bà.
Cậu gật đầu, trả tiền cho bà lão bằng một nụ cười lạnh lùng. Họ quay lại xe, chở về tiệm bánh với những “nguyên liệu” mới.
------
TẠI TIỆM BÁNH – ĐÊM MUỘN.
Duy và Quang Anh bắt tay vào công việc ngay lập tức.
Cậu bắt đầu băm nhỏ mảnh thịt tươi, đôi khi còn có chút máu chảy xuống tay.
Còn hắn làm việc một cách tỉ mỉ, thêm vào một chút gia vị lạ lùng, rồi nhào bột, thêm vào những “tình cảm” kỳ lạ từ máu và thịt tươi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//dường như mất hết tất cả cảm giác, chỉ còn lại niềm vui trong việc tạo ra những thứ dị biệt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ sao về chiếc bánh lần này, Duy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cảm thấy nó sẽ hoàn hảo lắm...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khóe miệng nhếch lên, đôi mắt lạnh lẽo//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chắc chắn rồi. Bánh này sẽ là kiệt tác mới.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mỗi chiếc bánh mang theo một phần hồn của người đã mất, vậy mà vẫn mang đến sự ngọt ngào kỳ lạ.
Họ tiếp tục công việc, mùi bánh nướng ngập tràn căn bếp, nhưng trong không khí, vẫn có thứ gì đó không ổn.
Đó là một cảm giác mơ hồ, một sự lạnh lẽo khiến tất cả mọi người đến đây để thưởng thức món bánh của họ sẽ không bao giờ quên được...
__________
Hạnh phúc là khi bạn không biết cái giá phải trả. Nhưng đó chỉ là khi bạn chưa hiểu được cái giá mà bạn đã trả...
END

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play