[15] Vị Ngọt Của Cái Chết

__________
3 tháng sau vụ ‘mua nguyên liệu’ cuối cùng, tiệm bánh vẫn đông khách mỗi ngày.
Người ta kéo đến không ngừng vì những chiếc bánh “kỳ diệu” khiến họ cảm thấy… nhẹ nhõm, bay bổng, và đôi khi là… nghiện.
Nhưng ít ai biết rằng, phía sau căn bếp ngọt ngào, có một cánh cửa khác – mở ra nơi chỉ dành cho những kẻ thực sự hiểu thế nào là nghệ thuật...
------
TẠI CĂN PHÒNG NGHỆ THUẬT – ĐÊM MƯA.
Tiếng mưa đập lách tách lên mái ngói, xen giữa là tiếng cọ vẽ quệt vào vải.
Không phải là sơn.
Là máu.
Màu đỏ nhầy và đặc sánh.
Trên bức vải, những hình hài không hoàn chỉnh dần hiện lên.
Một cái đầu không rõ mặt.
Một bàn tay bị kéo dài.
Một nụ cười rạch tận mang tai...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//tay cầm cọ, ánh mắt vô định//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Hình như… phần xương hàm này hơi lệch.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thấy không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi gần cửa sổ, khẽ xoay ly rượu vang đen sẫm trong tay//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Để em chỉnh lại… bằng kim tiêm nhé? //cười//
Một nụ cười đẹp, nhưng lạnh sống lưng...
Bên góc phòng là một cái tủ lạnh.
Bên trong không có nước hay rau củ.
Mà là những phần thân thể được phân loại kỹ lưỡng: 'Da đẹp', 'Mắt biết cười', 'Tóc mềm', 'Cảm xúc còn sót lại'…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đi đến mở tủ, lựa một phần má từ một gương mặt còn nguyên biểu cảm đau đớn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái này có thể ghép vào bức ‘Tĩnh vật tuyệt vọng’.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gật gù// Hoặc là 'Ánh nhìn trước khi chết'.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ mình có thể làm được.
------
TẠI PHÒNG TRIỂN LÃM NGẦM.
Họ không chỉ vẽ cho riêng mình.
Bên dưới tầng hầm là một phòng trưng bày.
Những bức tranh được ánh đèn vàng chiếu rọi, bóng đổ u ám, tựa như từng linh hồn đang rên rỉ bên trong.
Có một khán giả đặc biệt – Hạ Vy.
Hạ Vy
Hạ Vy
//giọng nhỏ, run run// ...Đây là tranh của người… hay của ác quỷ vậy?
Trường Sinh
Trường Sinh
//đứng sau lưng cô, thấp giọng//
Trường Sinh
Trường Sinh
Không ai còn là người nếu đã từng nhìn thấy vẻ đẹp bên trong cái chết… đúng không?
------
TẠI BẾP TIỆM BÁNH – KHUYA.
Sau một ngày dài, Duy ngồi bên bàn gỗ, tay vẫn dính máu khô lẫn vụn bánh.
Cậu nhìn hắn – đang cắm cúi bên khung tranh mới – rồi mỉm cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nghĩ thầm// *…Em ấy là lý do mình vẫn còn ở đây. Máu, thịt, và tình yêu… đều là chất liệu.*
Trên tường, một câu viết nguệch ngoạc bằng máu:
“Nếu ai đó gọi ta là kẻ điên, thì hãy để nỗi sợ của họ là một phần tác phẩm.”
__________
Nếu gọi chúng tôi là quái vật, thì cảm ơn – vì ít ra, quái vật còn biết trân trọng từng nhát dao mình rạch xuống.
Chúng tôi không ngợi ca cái ác. Chúng tôi chỉ biết cách khiến cái chết trở nên… ngon miệng.
Đây không phải tội ác. Đây là công thức. Và mọi công thức cần nguyên liệu… sống.
Mỗi chiếc bánh là một lời sám hối. Mỗi nụ cười khách hàng là một tiếng rên âm thầm từ quá khứ.
Chúng tôi là lò thiêu của thế kỷ – nhưng lại biết gói lửa vào đường phèn, và rắc máu lên như lớp bột cacao mịn.
Nghệ thuật không sinh ra từ sự sống… mà từ cái chết biết điều.
END

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play