Chương 13

Cuộc thi ngôi sao trẻ dưới sự tổ chức của một công ty giải trí có tiếng tăm, thu hút nhiều thí sinh đăng ký. Phía sau cánh gà, tôi cùng thầy Trọng và các bạn sinh viên đã chuẩn bị xong, hồi hộp chờ đến phần dự thi của mình.

Đoàn Tuấn Vỹ thờ ơ nhìn tôi, vẻ mặt vô cảm.

"Cô không chúc tôi thi tốt sao?"

"Chúc cậu thi tốt!"

Tôi không biết nói gì, cảm thấy câu chúc vừa rồi thật nhạt nhẽo, đành nói thêm.

"Tôi tin cậu sẽ làm được!"

Lúc này tôi mới thấy cậu ta cười, nụ cười ấm áp tỏa nắng. Trái tim tôi đập rộn ràng, y như thời thanh xuân điên cuồng theo đuổi Duy Phong. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười cũng làm tim xao xuyến. Tôi lắc đầu xua đi cảm giác kỳ lạ này.

Cuối cùng cũng tới phần thi của Đoàn Tuấn Vỹ, cậu ta ôm đàn ghi ta ngồi trên chiếc ghế độc nhất giữa sân khấu. Bên dưới các cô gái hò reo ầm ĩ, tôi cũng bị năng lượng đó truyền sang, còn la to cổ vũ. Cả hội trường bỗng tĩnh lặng khi tiếng đàn của cậu ta cất lên.

Một bài hát nhẹ nhàng, sâu lắng, thấm tận vào tim.

"Rồi đến một ngày ta gặp lại.

Ngày có cho mình những nỗi đau dài

Ngày anh biết mình đã thương em thật rồi

Ngày sẽ nối lại những giấc mơ trong đời."

Lời bài hát như lời tâm sự, chất giọng trầm ấm của Đoàn Tuấn Vỹ rất phù hợp với bài hát này. Không hiểu sao, lẫn lộn trong số hàng trăm người có mặt ở hội trường, ánh mắt cậu ta vẫn tha thiết nhìn tôi. Tôi vội quay đi!

Mãi đến tận sau này tôi mới biết, những thứ định sẵn cả đời bỏ lỡ thì sẽ bỏ lỡ. Định mệnh như sợi dây ràng buộc giữa hai người, trốn tránh cũng không thoát được.

Kết quả công bố vào một tháng sau, quán quân không ai khác chính là Đoàn Tuấn Vỹ, cậu ta được lăng xê khắp nơi, còn có cả fan hâm mộ riêng. Tôi và thầy Trọng cũng được mời đến dự buổi họp báo sau khi công bố kết quả. Đoàn Tuấn Vỹ là ngôi sao sáng, chỉ cần cậu ta bỏ qua cái tôi kiêu ngạo thì sự nổi tiếng không còn xa.

"Cô vui không?"

"Hả? À tất nhiên là vui chứ. Nhìn học trò của mình thành công, ai mà chẳng vui."

Đoàn Tuấn Vỹ hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ cao ngạo dựa vào tường. Tôi vừa từ nhà vệ sinh bước ra đã giật mình khi nhìn thấy cậu ta. Đoàn Tuấn Vỹ cười nhếch môi.

"Nhưng tôi không muốn làm học trò của cô. Tôi vẫn câu nói đó! Tôi chờ cô."

Cậu ta vẫn bướng bỉnh như vậy, rất may cậu ta nói xong câu đó thì bỏ đi, tôi thở dài.

Hôm nay về nhà tôi thấy khác hẳn, bốn nhân viên của cửa hàng nội thất đang phụ nhau chuyển bàn ghế, giường tủ vào nhà.

"Để sang bên kia, đúng rồi."

Mẹ chồng tôi hăng hái chỉ trỏ, cô Dung đứng

bên cạnh sắc mặt không tốt lắm. Thấy tôi, cô Dung kéo vào bếp.

"Cô Vân có thai rồi! Bà chủ đang sửa soạn phòng ốc đón cô ta về nhà."

Đầu tôi ong ong choáng váng. Điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Cô Dung vội rót ly nước đưa tôi.

"Cô không sao chứ?"

"Không sao. Cô Dung này, phụ nữ ly hôn tài sản thuộc về mình thì nên giành lấy đúng không?"

"Cô định ly hôn thật sao?"

Thấy tôi gật đầu cô Dung thoáng im lặng, không khuyên tôi, đến người ngoài cũng tán thành thì tôi không còn lý do gì nữa mà chần chừ.

"Hai năm qua tôi thấy cô sống cũng chẳng dễ chịu gì. Nếu cô đã nghĩ kỹ thì tôi chỉ biết chúc cô sống tốt. Cô không có lỗi, vì thế những thứ nên nhận thì đáng được nhận."

"Cảm ơn cô Dung."

Tôi xúc động, Ái Vân buổi chiều đem nguyên vali to qua nhà, Duy Phong vẫn chưa về, tôi đang chờ anh. Thấy tôi không gây sự, mẹ chồng thắc mắc.

"Này Ái Vân mang thai rồi, cô nên biết điều một chút. Dám giở trò với con bé thì biết tay tôi."

"Mẹ yên tâm, con không muốn bẩn tay đâu. Nếu không con đã đánh cô ta một trận nhớ đời rồi."

"Hu hu, bác gái..."

Ái Vân làm vẻ hoảng sợ ôm lấy cánh tay mẹ chồng, cô ta lúc nào cũng trang điểm, nhìn vào thấy tởm lợm. Tôi nghe tiếng xe, đoán chắc Duy Phong đã về. Tôi mong đợi thoát khỏi cảnh này, tai như muốn nổ tung khi nghe những lời cay độc từ mẹ chồng. Tôi muốn hét lên thật to.

Ly hôn! Tôi muốn ly hôn!

"Ái Vân mang thai rồi, anh biết chứ?"

Duy Phong hơi ngập ngừng.

"Anh biết!"

Tôi thấy bản thân thật nực cười, hóa ra ai cũng biết cô ta mang thai, chỉ mình tôi như con ngốc.

"Duy Phong! Buông tha nhau đi."

"Em nói gì?"

Động tác thay áo của anh dừng lại, khó tin nhìn tôi.

"Em nói chúng ta ly hôn đi!"

"Đừng có mơ! Anh không cho phép. Em đừng nghĩ đến chuyện này."

Duy Phong đột nhiên kích động, hai mắt tràn đầy tơ máu hung dữ nhìn tôi. Cảm giác sống lưng lạnh toát.

"Tôi đã quyết định rồi, anh ký vào đi. Mỗi lần nhìn thấy cô ta là tôi không chịu được, đứa bé đó là kết quả anh ngoại tình. Tôi làm sao mà nuôi nấng đây."

"Em không thể bỏ qua sao. Suốt ngày cứ lấy chuyện này ra nói. Anh chỉ ngoại tình một lần, em ích kỷ vậy."

Trong cơn giận dữ, bộ mặt thật của Duy Phong cũng được phơi bày. Tôi hận không thể tát vào mặt anh ta vài cái.

"Tôi ích kỷ còn anh là gì. Đổi lại nếu tôi ngoại tình mang thai con người khác, anh có chịu nuôi không?"

Chát!

Một bên má của tôi như lệch đi, anh ta ra tay rất mạnh. Tôi sững sờ, nước mắt tuôn như vỡ đê.

"Anh là đồ khốn nạn, vũ phu."

"Mắng cho đã đi. Cả đời này em đừng mơ thoát khỏi tôi."

Nói xong Duy Phong đóng mạnh cửa phòng, âm thanh khóa trái làm tôi hoảng sợ.

"Mở cửa ra. Đồ khốn nạn, anh còn tình người không"

Đáp lại tôi là sự im lặng đến đáng sợ. Trước khi ra khỏi phòng anh ta còn lấy luôn điện thoại tôi. Tôi rối bời, chẳng lẽ mình bị giam cầm thế này cả đời. Không được! Tôi phải nghĩ cách trốn khỏi đây.

Hot

Comments

Nguyễn Triệu Tú Anh

Nguyễn Triệu Tú Anh

Clm nó! Một lần có thì cũng sẽ có lần thứ hai thôi, ích kỷ á? Nếu mà biết thương vợ thì đã chọn ở riêng cho đã rắc rối rồi! Tình yêu cái gì mà k thấy bênh vực vợ mình gì cả, nói mấy lời đó như mình đúng không bằng.

2023-07-11

0

Chien Nguyrn

Chien Nguyrn

Vậy là đã hiện nguyên hình.

2023-03-15

0

Trang Nguyễn

Trang Nguyễn

M thích truyện kiểu này

2021-06-17

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play