11 Năm Thanh Xuân Bên Anh
Han Ji Soo, 18 tuổi, một học sinh của trường trung học In Cheon. Làm theo yêu cầu của ba mẹ, cô đồng ý đến học lớp năng khiếu. Hôm ấy là một chiều thu mơn man gió mát, dòng người đông đúc như hối hả xung quanh cô.
Khi mà cô lạc giữa dòng người đông đúc, có một hình bóng ai đó hiện lên, như giữa một vườn hoa dại mọc lên một bông hoa hồng. Cô không biết người đó là ai, nhưng khi người đó bước đến, thời gian như chậm lại.
Và khi người đó bước qua cô, bầu trời đã hửng nắng rồi. Lén lút cười sau lưng người đó, cô chỉ lặng lẽ lấy bút và giấy ra vẽ một bông hoa hồng viết một dòng chú thích : Là anh.
Cô vốn là một cô nhóc nhạy cảm với mọi vấn đề. Rất nhiều lần cô khóc sướt mướt khi xem phim tình cảm. Có khi còn xúc động trước cảnh chia tay của 2 người đi đường, sự bỏ đi của một con mèo.
Những người như cô không hề hiếm, nhưng cô khác họ ở điểm là 18 tuổi đời rồi nhưng cô chưa từng rung động trước con trai. Vậy mà lần đầu tiên, cô cảm thấy tim mình đập loạn lên khi có người bước qua như lần này. Vẽ tiếp nhịp tim trên giấy, một lần nữa, cô chú thích : Là anh.
Rồi thoát khỏi chốn đông người, cô trở về nhà với một nụ cười tươi tắn. Chiếc dương cầm màu đen pha với một chút hiện đại được mở ra, cô đánh một bản nhạc vui khiến ba mẹ cô ngạc nhiên không nói lên lời. Ngay cả khi ngủ, cô vẫn mỉm cười như vừa lượm được tiền vậy.
Chiều hôm sau, khi học ở trường xong, cô đến lớp học năng khiếu. Buổi học hôm ấy diễn ra muộn hơn vì giáo viên có việc bận. Cô vẫn vậy. Ngồi trên chiếc ghế cạnh cây đàn, cô cứ mỉm cười một mình khiến những người xung quanh lắc đầu mà không dám nói gì.
Lúc sau, giáo viên đến. Sau khi ổn định một phút, cô mới giảng qua bài học hôm nay rồi yêu cầu chia nhóm 2 người luyện. Vì cô học sau nên hiện tại chưa có nhóm nào, nên phải độc tấu thôi.
Khi cả lớp đang ồn ào tiếng nhạc, cánh cửa phía trước lớp mở ra, một ai đó bước vào. Với khuôn mặt như tỏa ánh mặt trời, người đó khiến cho cả lớp học lộn xộn. Nhưng cô không để ý, cứ mải mê nhấn những phím đàn. Người đó nói :
- Xin chào mọi người\, tôi là Ryu Jang Yeong\, 21 tuổi\, sinh viên đại học kinh tế\, hiện tại tôi làm thêm ở tiệm cà phê Wan-cheon-hi (hoàn hảo) gần đây. Rảnh mọi người có thể đến\, tôi sẽ giảm giá. Rất mong mọi người giúp đỡ.
- Tiệm cà phê Hoàn Hảo sao? - Jinal hỏi.
- Vâng.
Cô vẫn không để không để ý đến anh, trong khi rất nhiều bạn nữ trong lớp khen ngợi nhan sắc của anh. Khi cô giáo bảo anh tìm chỗ, mất chưa đến 3 giây, anh đã xác định được. Rồi anh tiến về phía đàn của cô ở gần cuối lớp trong sự ngạc nhiên và thất vọng của mọi người. Lúc đến, anh thân thiện nói :
- Là bản Fur Elise (thư gửi Elise) đúng không?
- Thì đang học bản ấy mà.
Cô có chút khó chịu ngẩng đầu lên. Lúc này, cô mới chú ý đến anh. Lấy một tay che miệng do ngạc nhiên quá độ, cô không biết phải nói gì nữa.
- Tôi ngồi đây được chứ\, - Anh nhìn thứ gì đó trên người tôi rồi nói tiếp - Han... Ji Soo?
Bây giờ cô mới nhớ ra mình từ trường về, vẫn đang mặc đồng phục và đeo bảng tên. Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên hỏi anh :
- Sao ạ? - Cô đã bớt ngạc nhiên một chút - Ở đây ạ?
- Ừ\, vậy tôi ngồi đây được không?
- Vâng\, mời anh ngồi ạ.
Cô kéo ghế của mình ra một chút. Anh ngồi xuống cạnh cô rồi lấy tập vở ra viết qua nội dung bài học. Cô không dám nhìn anh, chỉ liếc một chút rồi mỉm cười e thẹn. Một lúc sau, lấy can đảm hỏi anh :
- Vậy anh tên gì ạ?
- Sao?
Anh quay sang nhìn cô. Cô sợ hãi lắc đầu nhìn anh. Thở dài một hồi, anh bình tĩnh nói lại một lần nữa màn giới thiệu bạn nãy :
- Tôi là Ryu Jang Yeong\, 21 tuổi...
- Vậy là được rồi. - Cô ngắt lời - Đoạn sau em có nghe.
- Vậy\, Han Ji Soo thì sao?
- Em á? - Cô thắc mắc.
- Để tiện xưng hô thôi.
- À\, em học lớp 11 trung học In Cheon\, năm nay 18 tuổi. Anh gọi em là Ji Soo được rồi.
- Ừ\, rất vui được gặp em\, Ji Soo. Gọi anh là Jang Yeong.
- Vâng\, rất vui được gặp anh\, Jang Yeong.
Khi anh không nhìn cô nữa nữa, cô mới lặng lẽ lấy tập giấy ra rồi vẽ khung cảnh lớp học năng khiếu rồi lại chú thích 2 từ đó : Là anh.
Khi anh ngồi bên cạnh, em chỉ thấy một bầu trời trong xanh trước mắt. Và rồi như bông hoa nhìn thấy mặt trời, vô tình ánh mắt ta chạm nhau. Khi ấy, nụ cười vẫn trên môi.
[It's okay : Là anh]
[To be continue]
Updated 24 Episodes
Comments
Linh Chi Hà
Nghe tên đã thấy buồn rồi...
2020-12-01
7