Ngày qua ngày, hai anh em chịu sự sai bảo của những đứa trẻ khác mà không nói với giáo sư một lời nào. Giáo sư Kosune cũng thấy được sự tình giữa chúng nhưng nếu ông ra mặt thì hai anh em không thể nào hòa nhập với bạn bè được.
* Hai anh em mới vào bị những đứa trẻ khác cô lập và bắt nạt chỉ vì thân phận mồ côi
Một hôm, ông bảo cả nhóm: "Các con lên núi hái thuốc về cho ta, ta có việc cần dùng chúng". Mỗi đứa mang một thúng trên vai đến khi khuất tầm nhìn của giáo sư thì Soumuki giở thói kiêu ngạo: "Này sao chúng ta không để hai cái đứa mồ côi này khuân nhỉ, Mokoni-chan cậu đi theo coi chừng không tụi nó bỏ trốn về mách thầy thì toi"
Soumuki nói xong và Mokoni nhanh lẹ thẩy thúng của mình và hai người kia qua cho hai anh em, đi đến một đoạn cả nhóm tách ra, Saiji với Marie chuyên tâm hái thuốc, Mokoni đuổi hoa bắt bướm.
Bỗng một tiếng rầm rất lớn vang lên, Mokoni mải nô đùa gần vực thẳm mà không hay, đến khi trượt chân ngã xuống một bên sườn núi cô bé mới khóc nức nở, kêu cứu: "Ai đó cứu tớ với, tớ sợ lắm huhuhuhu"
Soumuki Dairata và Airoki bên kia nghe được, bọn họ chạy lại xem tình hình liền xanh mặt, bất chợt thấy Saiji lấy một sợi dây thừng cột chặt trên thân cây to lớn, khi nhìn xuống thấy Marie đang quấn sợi dây quanh người mình dần thả xuống bên dưới Mokoni, Mokoni ngơ ngác nhìn nhưng chỗ tảng đá cô bé ngã lại xuống lại bắt đầu xuất hiện vài vết nứt, tâm trạng của Marie trở nên căng thẳng và hành động khẩn trương hơn nhưng cuối cùng lại không trụ nổi, may mắn là Marie kịp nắm lấy tay Mokoni ra hiệu cho anh trai kéo lên.
Lúc đưa được Mokoni gần lên trên thì Soumuki và Airoki hét lên vang dội: "Rắn, có rắn, ahhhhh" Dairata cố gắng hết sức để khống chế con rắn đó nhưng không được, Saiji tìm được cục đá chọi vào đầu con rắn, sau một hồi chiến đấu với nó cuối cùng bọn nhỏ đã thắng, con rắn đau đớn bỏ chạy.
Kéo được hai người lên Mokoni bị thương khắp người cả bọn đành cõng cô bé về. Về tới võ đường, Saiji và Marie đưa giỏ thuốc cho thầy, Soumuki cứ ngỡ là hai anh em sẽ nói vấn đề số thuốc đó cho thầy biết nhưng họ không nói (do lúc về ai nấy đều mang thúng của mình nên giáo sư không nghĩ là hai anh em hái cho cả nhóm), Mokoni băng bó xong thì trăng cũng đã lên cao, bọn trẻ tới giờ đi ngủ, Saiji và Marie về lại chỗ cũ của mình (mỗi phòng sinh hoạt đều có ban công, một phòng cho sáu người ở nhưng hai anh em bị đuổi ra ban công ngủ, dù có trời rét cỡ nào chúng cũng không trách móc)
Một tiếng soạt từ cánh cửa, ra là Airoki mở cửa chỗ ban công, cậu tươi cười nói: "Sasaki-san, Sasaki-chan, hai cậu vô ngủ với tụi mình đi" (mấy lần trước cậu muốn rủ hai người họ vô lắm dù gì cũng là bạn học nhưng lại bị Soumuki và Mokoni ngăn cản), hai anh em không đáp tiếng nào. Lúc này Mokoni lên tiếng: "Tớ xin lỗi vì đã đối xử tệ với hai cậu, mong hai cậu tha lỗi cho chúng tớ" cô bé vừa nói vừa khóc nức nở, Marie nhăn mày: "Cậu thật mít ướt"
- "Nhưng... nhưng"-Mokoni vẫn thút thít
- "Xin lỗi"- Một tiếng nhỏ nhẹ từ Soumuki
- "Các cậu vào ngủ đi ở đây lạnh lắm"
Cuối cùng hai anh em đầu hàng sự mè nheo của bốn người còn lại và vào phòng, căn phòng tràn ngập sự ấm áp của những ngày cuối năm, sưởi ấm tâm hồn cô đơn của hai anh em.
Updated 98 Episodes
Comments