Kể từ cái ngày Phương Anh quay trở lại tuổi 16 này cũng đã được ba ngày rồi, mặc dù không muốn như cô vẫn phải học cách thích nghi với việc đi học và làm bài tập thêm một lần nữa.
“Con đi học đây!” Phương Anh nói rồi đeo balo lên rồi cùng đám bạn đi học
Vừa đến lớp Phương Anh đã nghe phong phanh cái tin đồn hôm nay lớp cô có học sinh mới chuyển về, rõ ràng trong kí ức của cô thì 10A5 đâu có học sinh mới nào chuyển về đâu cơ chứ? Chẳng nhẽ vì cô tự ý gặp anh trước nên chuyện này mới xảy ra hay sao?
Cô Vân cầm cặp sách và đi vào nói “Nào vào chỗ đi cô nhắc chút”
Sau khi ổn định chỗ ngồi xong cô thông báo “Chắc lớp mình cũng nghe nói về việc có học sinh mới chuyển về rồi đúng không? Hôm nay lớp mình sẽ đón hai bạn học sinh mới chuyển về”
Cô vừa dứt lời thì cả lớp lại ồn ào lên như một cái chợ vỡ vậy, mỗi người một câu khiến cô cảm thấy rất đau đầu. Tại sao đường đường là một lớp chọn đứng đầu khối mà lại có thể ồn ào như vậy chứ? Cô Vân đập hai cái xuống bàn và quát “Có trật tự đi không hả? Giờ thì hai bạn mới vào lớp đi”
Hai bạn chuyển đến đều là con trai và một trong số đó còn là người quen của cô nữa. Tại sao thằng nhóc này lại ở đây cơ chứ? Rõ ràng nó đang học ở Mỹ cơ mà.
Cậu bạn để kiểu tóc lader mang đậm nét phương tây vui vẻ nói “Hi, tớ là Đào Minh Quân. Trước tớ từng học ở trường phổ thông ở bang Floria , vì một số lí do nên tớ chuyển về đây”
Chàng trai còn lại với mái tóc vuốt ngược ra sau trông khá lạnh lùng nói “Tôi tên Dương Minh Tú, mong được giúp đỡ”
“Để xem nào, đằng sau Phương Anh còn bàn trống đó. Hai em xuống đó ngồi đi” Cô Vân nhìn xung quanh lớp một lượt và nói
Hai bạn học sinh mới đi xuống dưới ngồi, xếp chỗ cũng như giới thiệu xong thì cô Vân rời khỏi lớp để lại 42 đứa học sinh cả mới cả cũ nháo nhào trong lớp.
Minh Quân đập đập vai Phương Anh và hỏi “Chị bất ngờ khi em xuất hiện ở đây không?”
“Sao ở đây, trường ở Mỹ thì sao?” Cô quay xuống lườm cậu em họ và hỏi
“Em bỏ rồi, học ở đó chán bỏ xừ ra. Về Việt Nam cũng tốt mà chị” Minh Quân trả lời một cách tỉnh bơ khiến cho Phương Anh tức muốn hộc máu
Kể về Đào Minh Quân một chút, thì đây là cậu em họ bên ngoại của cô. Bố của Minh Quân là người Việt gốc Mỹ, từ khi mới hơn 6 tuổi thì cậu đã được bố đưa sang Mỹ du học. Còn nó về nước khi nào thì không có biết nữa, tự nhiên thù lù một đống trước mặt cô thôi.
Hai chị em nhà này rất chi là thương nhau, mỗi lần có dịp gặp mặt là y như rằng có chuyện xảy ra. Lúc này cả hai đang ngồi cãi nhau chỉ vì một cục tẩy bé tí tẹo khiến cho cả lớp phải quay lại nhìn.
Minh Quân nhìn chị gái mình đầy thân thương và nói “Sao chị cứ phải giành cục tẩy thế nhỉ? Chị bị trẻ con à?”
“Không biết đứa nào mới trẻ con, muốn dùng thì tự đi mà mua. Ai chơi kiểu dùng ké thế” Phương Anh dựt lấy cục tẩy mà nói
Nói đúng ra giờ cô cũng đã 26 tuổi rồi và cũng đã làm một bà mẹ rồi thế mà lại ở đây tranh dành cục tẩy với thằng em họ. Nếu để con trai cô biết thì đúng là nhục hết đường luôn mất.
“Hai người có thôi đi được không? Có mỗi cục tẩy mà cũng cãi nhau được là sao?”
Minh Tú ngồi nhìn hai chị em nhà này mà nản hết đường nói, sao lại có thể trẻ con như thế được cơ chứ.
Mặc dù cãi nhau chí chóe suốt ngày thế thôi nhưng tình cảm giữa hai chị em rất tốt, dù hai đứa ở cách xa tận nửa vòng trái đất, chênh lệch múi giờ nhưng hễ có thời gian rảnh rỗi là lại gọi điện hỏi thăm nhau. Mỗi lần có dịp Minh Quân về nước thăm gia đình là y như rằng sẽ đưa nhau đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác.
Sau giờ học Minh Quân và Phương Anh đi bộ về nhà, đến khi về tới nhà thì cô mới biết một tin động trời đó là cái thằng em họ “siêu cấp đáng yêu” này của cô sẽ sống chung với gia đình cô hết 3 năm cấp ba. Mặc dù cô thấy rất vui nhưng với cái tính của hai chị em thì chắc cái nóc nhà sẽ sớm bay mất thôi.
Minh Quân từ trên tầng bước xuống với hộp sữa trong tay và hỏi “Chị đi đâu thế?”
“Đi làm, có vấn đề gì không?” Cô ngẩng mặt lên nhìn thằng em trai mà không biết nên khóc hay nên cười, ở trường đẹp trai chỉnh chu bao nhiêu thì về nhà lại luộm thuộm bấy nhiêu. Không hiểu ai tiếp cho nó cái can đảm mà dám mặc nguyên một bộ Pikachu vàng khè, đã thế còn đeo thêm một cái kính dày cộm và một cái đồ cài tóc hình Pikachu trên đầu nữa. Để đám nữ sinh ở trường thấy được thì hình ảnh soái ca chuyển trường của nó tan thành mây khói mất. Em trai à, cosplay cũng vừa phải thôi cứ mà con pikachu trong phim có xấu như em đâu.
“Em đi với” Minh Quân vội hút hết hộp sữa và chạy xuống nhà
Phương Anh nhìn em trai mỉm cười một cái rồi nghiêm mặt nói “Một là lên thay đồ, hai là ở nhà. Tao không muốn đi chung với một thằng điên”
Phải công nhận một điều cái tạo hình này của thằng Quân em trai cô thật khiến người ta mất hồn mà. Đối với cô và tất cả mọi người là vậy nhưng đối với Minh Quân thì nó khá là đẹp, bằng chứng là anh chàng đã hồn nhiên như một con điên, à nhầm hồn nhiên như một cô tiên trả lời chị gái mình
“Em thấy nó cũng đẹp mà nhỉ?”
_________________
cmt cho tớ biết ý kiến của các cậu đi để tớ còn động lực viết tiếp chứ!
Updated 47 Episodes
Comments
Lươngg.03
được đấy
2021-06-18
3
Mỹ Ngọc
hay quá tg oi mới đọc hết phần 1 bay qua đây liền lun 🥰🥰
2021-06-13
1
Hoàng Minh Anh
hay lém hay lém
2021-04-05
1