" Quản gia, ông đưa cô ta lên phòng đi " anh nói xong liền bỏ ra ngoài.
" Vâng, thưa thiếu gia "
" Mời thiếu phu nhân theo tôi" Quản gia cung kính cúi người mời cô đi theo mình, nhưng cô cảm giác không thoải mái cho lắm khi ông làm như vậy.
" Ông cứ gọi con là Tuệ Nghi được rồi ạ "
" Nhưng...thưa thiếu phu nhân...tôi không thể..."
" Không sao đâu ạ, tại con không quen cho lắm "
Quản gia mỉm cười rồi dẫn cô lên phòng. Quản gia thật rất thích cô gái này, cô rất hiền lành thân thiện và lễ phép. Chứ không như Khiết Băng kiêu ngạo, hống hách và ông thừa biết cô ta là vì tiền và địa vị nên mới đeo bám thiếu gia.
Tuệ Nghi được sắp xếp một phòng rất gọn gàn sạch sẽ. Cô mỉm cười ngây thơ nghĩ rằng rồi cô với anh sẽ sống thật hạnh phúc. Nhưng đó là suy nghĩ của cô chứ còn đối với Lưu Hàn Thiên thì không bao giờ.
Cô đâu hề hay biết rằng người đàn ông đó chính là hận cô đến thấu xương vì nghĩ cô là người hãm hại người anh ấy yêu. Khiết Băng là người mà Lưu Hàn Thiên yêu, chỉ cần ai động đến cô ta thì anh sẽ không bao giờ tha cho người đó. Vậy mà bây giờ dù cô không làm nhưng những hậu quả của chị mình thì cô lại phải gánh.
...
Kể từ ngày hôm đó Hàn Thiên không về nhà, hai người vẫn chưa có cơ hội một lần nói chuyện. Cô nghĩ, không lẽ anh chán ghét cuộc hôn nhân này đến vậy sao hay là anh chán ghét cô.
Cũng có chút buồn nhưng rồi thôi vì cô nghĩ anh rất nhiều việc bận nên không về nhà. Tuệ Nghi chán chường cứ ra vào trong biệt thự rộng lớn này một mình.
Cuối cùng thì...
Buổi hôn lễ cũng được diễn ra long trọng đúng với gia thế Lưu Gia. Gương mặt anh vẫn lạnh tanh không cảm xúc nhìn cô đang tươi cười bước vào lễ đường. Nếu vị trí đó là Khiêt Băng thì có lẽ hôm nay chính là một ngày hạnh phúc của anh, nhưng ngược lại thì hôm nay chính là bước đầu cho chuỗi ngày tồi tệ của Tuệ Nghi sắp diễn ra.
Lâm Tuệ Nghi vẫn tươi cười nắm lấy tay anh, cô coi như đây là duyên nợ mà ông trời sắp đặt nên cũng sẽ vui vẻ nhận lấy. Nhưng đâu biết được rằng ông trời đây chính là Hàn Thiên, anh chấp nhận kết hôn với cô chính là muốn cô sống không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân sai trái này.
Buổi lễ được diễn ra suôn sẻ. Anh và cô luôn nhận được những lời chúc tốt đẹp từ mọi người xung quanh...
Sau khi buổi lễ kết thúc Lưu Hàn Thiên không về nhà mà đã đi đến bệnh viện gặp Khiết Băng. Nhìn con gái nằm trên giường mà lòng anh nổi từng cuộn sóng trào.
" Khiết Băng, anh nhất định sẽ khiến cô ta đau khổ vì đã làm hại đến em " giọng nói đầy hận thù cùng với đôi mắt đỏ ngầu.
Anh vuốt ve khuôn mặt ấy ngắm nhìn thật lâu rồi mới ra về.
Tuệ Nghi vừa phải trở về nhà mà không có Hàn Thiên bên cạnh. Một mình ngồi trên chiếc giường được trang trí những cánh hoa hồng thành trái tim, cô cảm giác có một chút cô đơn một chút trống trải.
* Đùng * tiếng cửa mở ra va đập mạnh.
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy căm phẫn bước tới nắm tay cô kéo mạnh khiến cô ngã xuống sàn.
" Cô không được phép ngồi trên chiếc giường này, thật dơ bẩn loại người như cô không xứng, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết trong cuộc hôn nhân này" Hàn Thiên lớn tiếng quát.
" Nếu anh không thích tôi vậy thì tại sao đồng ý kết hôn chứ?" Tuệ Nghi run rẩy thắc mắc ngước nhìn anh.
" Tôi muốn cô phải trả giá cho những gì mà cô đã gây ra cho cô ấy " ánh mắt Hàn Thiên hiện lên tia đỏ máu.
" Cô ấy? Là ai? Tôi không biết tôi không có làm gì cô ấy hết " Tuệ Nghi rối bời cô không biết người anh nói là ai nhưng cô thật sự không làm hại cô gái đó.
Anh đưa tay bóp chặt cổ cô ép sát tường khiến Tuệ Nghi không nói được gì tay cô liên hồi đánh vào anh. Đến khi cô sắp không còn thở được nữa thì anh mới buông ra, cô ngồi ôm lấy cổ ho liên tục.
" Khụ...khụ...thật...sự...khụ...tôi không có...khụ "
" Người đâu đem cô ta cút khỏi mắt tôi " Hàn Thiên thật sự không muốn cô làm vấy bẩn căn phòng này nên anh đã kêu người đem cô sang phòng khác nhất định không để cô ở lại.
Tuệ Nghi ngồi trong căn phòng không một chút hơi ấm, mọi thứ xung quanh đều trống trải chỉ có mỗi chiếc giường trắng toát. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng tắm cởi bỏ bộ váy cưới, cô vừa nhìn vừa cười khổ. Đối với người khác thì hôm nay là ngày hạnh phúc nhưng đối với cô thì là một ngày đau khổ. Hôn lễ vừa kết thúc thì đã bị chính chồng mình xua đuổi, còn ai bất hạnh hơn cô nữa.
Bước ra ngoài chỉ với mỗi chiếc khăn quấn trên người. Cô giật mình khi nhìn thấy Hàn Thiên đang đứng nhìn làm cô cảm giác một sự nguy hiểm đang bao vây.
Anh cứ tiến tới một bước thì cô lại lùi một bước đến khi không còn chỗ để lùi nữa thì mới dừng lại. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy sợ hãi hai tay giữ chặt khăn.
" Anh...anh sao lại ở đây, đừng có làm bậy" Tuệ Nghi run rẩy.
" Đây là nhà tôi tôi muốn ở đâu là quyền của tôi. Còn cô đây là đang muốn quyến rũ tôi sao? Mà cô cũng nên nhớ cô bây giờ cô là người của tôi nên việc tôi làm gì cô cũng là quyền của tôi " Anh nhướng mày nhìn cô nói.
Tuệ Nghi lắc đầu liên tục. Chỉ là cô quên mang đồ khi tắm nên đành phải như vậy mà đi ra nhưng không ngờ anh lại ở đây. Nhưng mặc dù đã là vợ chồng thì cô vẫn không muốn trao thân cho người không yêu mình.
Mỗi lần nhìn vào mắt cô anh luôn có một cảm giác lạ nhưng anh cho rằng là cô đang muốn dùng đôi mắt ấy để dụ dỗ anh.
" Khốn kiếp ! Cô còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa thì đừng trách tôi tàn nhẫn móc mắt cô ra " Hàn Thiên hét vào mặt cô rồi bước ra ngoài.
Cô cảm thấy anh thật đáng sợ, nhưng trái tim cô lại đập liên hồi khi nhìn thấy anh. Lúc đầu cũng như thế và bây giờ cũng như thế.
Là sao chứ? Tim cô có vấn đề gì rồi.
Tuệ Nghi tiến tới chiếc giường to lớn nằm xuống cảm thấy mình thật đáng thương làm sao. Tháng ngày sắp tơi cô sống ở đây liệu phải như thế nào đây.
Updated 50 Episodes
Comments
Hương Nguyễn
mình nghĩ tác giả nên ngắt nghỉ câu 1 chút, 1 số chỗ đọc thiếu dấu nên hơi ngang
2023-08-26
0
Thu Hương
Chả hiểu đầu chuyện là cô gái dễ thương hiền lành, người làm và quản gia ở nhà thì bảo Khiết Băng kiêu ngạo hống hắc là sao ta
2022-07-06
2
no tran
Thanks TG nhé Rất Tuyệt vời Hay Ý nghĩa
2022-02-14
0