CHƯƠNG 11: RUNG ĐỘNG
Tô Thanh Hoa trong lòng cảm thấy vui vẻ, nàng và Trương Kiệt hiện tại đã xác định mối quan hệ hợp tác, hai người đã bước lên cùng một con thuyền, bây giờ nàng có thể xem hắn là cộng sự. Nàng tin vào con mắt nhìn người của bản thân, Trương Kiệt này là người chính trực đáng để nàng tin tưởng, sẽ không làm nàng thất vọng. Tiểu Cầu Cầu ở sau lưng Trương Kiệt thả lỏng người, nó thở phào một hơi sau đó bay về bên cạnh Tô Thanh Hoa. Trương Kiệt cảm giác được đằng sau lưng mình có điểm lạ, dường như có một làn gió vừa thổi qua tuy rất nhẹ nhưng hắn vẫn nhạy cảm phát hiện được, mà trong nhà giam thì lấy đâu ra gió. Trong lòng đánh bạo một cái suy nghĩ, Trương Kiệt hít sâu một hơi lấy bình tĩnh rồi cất tiếng hỏi:
-“Thanh Hoa cô nương, ta mạn phép hỏi, ở đây dường như không chỉ có mình cô nương ?”
Tô Thanh Hoa đương nhiên biết Trương Kiệt có ý gì, nàng liếc nhìn Tiểu Cầu Cầu đang gãi gãi cái đầu nhỏ bên cạnh, nó nhanh chóng hướng ánh mắt to tròn, tỏ vẻ thành khẩn chăm chú nhìn nàng, mở miệng nói:
-“Chủ nhân lần sau ta sẽ chú ý hơn, sẽ cẩn thận hơn.”
Tô Thanh Hoa cũng không có ý trách mắng cún nhỏ nhà mình, nàng tươi cười đáp lời Trương bổ đầu:
-“Trương đại nhân, quả thật ở đây không chỉ có mình ta, còn có ngài và một tiểu quỷ khác.”
Trương Kiệt bất giác tò mò, hắn cũng muốn biết bộ dạng của những quỷ hồn khác trông như thế nào. Tô Thanh Hoa trước mặt hắn, nếu tỉ mỉ đánh giá thì nàng chính là một mỹ nhân tuyệt sắc.
-“Thanh Hoa cô nương, không biết tiểu quỷ kia có hình dạng như thế nào?”
Trông điệu bộ tò mò lại có chút ngượng ngùng của Trương Kiệt làm Tô Thanh Hoa có chút bất ngờ, người này không ngờ lại có một bộ mặt trẻ con như vậy. Nàng quyết định đem cái thân phận tiểu quỷ này tặng cho Cầu Cầu, về sau việc giao tiếp của nàng với Tiểu Cầu Cầu cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn. Mị quỷ trò chuyện cùng tiểu quỷ, đây là chuyện rất hợp tình hợp lí.
-“Trương đại nhân, tiểu quỷ này bộ dạng chính là một con cún nhỏ, ta đặt tên cho nó là Tiểu Cầu Cầu, trông nó như thế này.”
Nói rồi Tô Thanh Hoa nhẹ phất tay, từ trong góc phòng giam một hình nộm bằng rơm nhỏ bay ra, nằm ngay ngắn trên tay nàng. Hoàn cảnh này làm nàng có cảm tưởng bản thân đã đi đến tiểu thế giới tu tiên, dùng linh lực di chuyển đồ vật. Nhưng hiện tại, sự thật chính là Tiểu Cầu Cầu giúp nàng lấy đồ, nàng không có mấy thứ như tiên pháp gì đó. Tô Thanh Hoa nàng lúc này chỉ là một mị quỷ dùng mị thuật dọa người mà thôi. Nàng cảm thấy mình quá đáng thương, đau lòng, một phút thương cảm cho bản thân bắt đầu.
Trương Kiệt thấy Tô Thanh Hoa đột nhiên yên lặng, hắn có chút lo lắng, chẳng lẽ nàng lại nhớ đến những chuyện đau lòng đã xảy ra mà bi thương hay sao? Hắn đang lúng túng không biết phải cử xử như thế nào, thì Tô Thanh Hoa đã lên tiếng, vẻ mặt tươi tỉnh không hề có sự đau lòng:
-“ Trương Kiệt, ngài xem đây chính là hình dáng của tiểu quỷ đó.”
Nói rồi, nàng đưa hình nộm rơm trên tay cho Trương Kiệt xem, Tiểu Cầu Cầu bên cạnh lên tiếng phản bác, nó mới không giống cái hình nộm đó, rõ ràng là hình dạng của nó đáng yêu hơn rất nhiều, Cầu Cầu bĩu môi hờn dỗi:
-“Chủ nhân, ta không có xấu như vậy.”
Trương Kiệt ngắm nghía hình nộm trên tay, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú. Hắn thầm nghĩ, Tô Thanh Hoa, nàng thật sự rất khéo tay, chỉ là những cọng rơm cũng có thể tạo nên một hình nộm xinh đẹp như vậy. Bất tri bất giác Trương Kiệt mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên của hắn từ lúc gặp Tô Thanh Hoa đến nay, hắn cất tiếng, giọng nói có phần ấm áp hơn thường ngày:
-“Rất xinh đẹp”.
Tiểu Cầu Cầu nghe thấy lời nói của Trương Kiệt nó mới ngừng kêu ca, vẻ mặt dương dương tự đắc, kiêu ngạo lên tiếng:
-“Xem ra người này đúng là có mắt nhìn, chủ nhân ta cảm thấy hắn không tệ.”
Tô Thanh Hoa mỉm cười, Tiểu Cầu Cầu có thể không nhận ra nhưng nàng thì rất rõ ràng câu nói kia của Trương Kiệt là đang nói đến ai. Dù sao lúc hắn mở lời thì ánh mắt đã hướng thẳng về phía nàng. Con người này khi cười lên quả thật rất dịu dàng ấm áp, không còn vẻ cứng ngắc, lạnh lùng thường ngày, cũng làm người khác có cảm tình hơn.
Có lẽ nhiệm vụ đi tìm chân tình của nàng đã không còn là vấn đề lớn. Rất nhanh thôi mọi việc sẽ được giải quyết, nàng cũng sẽ trở về không gian hệ thống, khép lại nhiệm vụ ở thế giới này. Trong lòng nàng bỗng có chút chua xót nhưng rất nhanh đã tan biến, cũng không phải lần đầu nàng trải qua tình huống giống như này. Bản thân là một người chấp hành của hệ thống xuyên nhanh, không biết từ lúc nào mà nàng đã trở nên vô tình, lạnh nhạt hay chỉ đơn giản là do bản thân nàng nghĩ vậy.
Tô Thanh Hoa bây giờ đã xem Trương Kiệt là cộng sự, nàng cũng không giấu diếm hắn sự thật chuyện mình đã bị Trác Dương sát hại như thế nào.
-“Trương đại nhân, bây giờ ta sẽ kể rõ ràng đầu đuôi sự việc hôm đó với ngài.”
Tô Thanh Hoa dùng chất giọng bình thản kể cho Trương Kiệt nghe sự tình đã xảy ra ngày đó, có cảm giác như nàng đang kể một câu chuyện của một người xa lạ. Trái ngược hoàn toàn với sự điềm tĩnh của nàng, Trương Kiệt càng nghe càng cảm thấy nóng giận. Hắn thật không ngờ Trác Dương, nhị công tử Trác gia lại có thể bỉ ổi đến như vậy, không chỉ lừa gạt tình cảm của người khác mà còn nhẫn tâm ra tay giết người diệt khẩu.
Đến khi câu chuyện đã kết thúc, Tô Thanh Hoa mới nhìn sang Trương Kiệt quan sát biểu tình trên mặt hắn. Mặc dù trong lòng đang rất tức giận nhưng Trương Kiệt là một người cẩn trọng, tính cách lại trầm ổn nên hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh chỉ là sắc mặt đã trầm xuống, đáy mắt lộ rõ sự tức giận, bất bình. Trương Kiệt cũng không hề xúc động tới nổi mà cầm đao đi chém cho tên khốn Trác Dương vài nhát. Tô Thanh Hoa rất vừa lòng với biểu hiện này của hắn. Hai người liền thương lượng đối sách điều tra, Tô Thanh Hoa nói rõ với Trương Kiệt những suy đoán trong lòng, từ việc hai thi thể được phát hiện ở khu rừng gần bãi tha ma đến việc Trác Dương nhất định sẽ được thả ra ngoài.
Trương Kiệt càng lắng nghe những lời Tô Thanh Hoa nói trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc. Nàng chỉ là một cô nương chốn thanh lâu lại có thể thấu hiểu thế cuộc, lý giải được các sự việc xảy ra một cách tài tình, quả thật tài trí hơn người, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh. Ánh mắt Trương Kiệt nhìn Tô Thanh Hoa đã có sự dao động, mà có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhận ra sự thay đổi này. Sau một lúc, khi đã nói rõ toàn bộ suy đoán trong lòng, Tô Thanh Hoa mới đạm bạc đưa ra yêu cầu:
-“Trương đại nhân, đây cũng chỉ là những suy đoán của ta, nếu muốn chứng thật những điều này, ta phải tận mắt nhìn thấy được hai thi thể kia.”
Trương Kiệt hiểu ý của nàng, hắn cũng muốn nhanh chóng giải quyết sự tình để bắt kẻ thủ ác về quy án và hóa giải nổi oán hận trong lòng Tô Thanh Hoa.
-“Thanh Hoa cô nương, tối đêm mai ta sẽ đến tìm người, sau đó chúng ta sẽ đi đến nơi cất giữ những thi thể đang trong quá trình khám nghiệm.”
Tô Thanh Hoa gật đầu đáp ứng, đêm mai chính là thời khắc chứng thật những suy đoán của nàng. Nàng nhất định sẽ tìm ra bằng chứng, dù là Trác Dương hay Trác gia nàng đều muốn bọn họ phải trả giá cho những hành động xấu xa của bản thân.
Updated 92 Episodes
Comments