CHƯƠNG 16: TỪ CHỐI
Cố Phượng Nghi, nàng là cháu gái của Hoàng Đế, trời sinh mang Phượng Mệnh, đã được định sẵn sau này sẽ trở thành Hoàng Hậu. Từ nhỏ Phượng Nghi đã sống trong nhung lụa, người người vây quanh, trong mắt mọi người nàng chính là hòn ngọc quý trên tay Hoàng Đế, thậm chí địa vị còn cao hơn cả công chúa.
Dĩ An một hoàng tử bị bỏ rơi, mẫu phi của chàng là một cung nữ nhỏ nhoi không quyền không thế. Năm xưa vì không có bối cảnh cũng không có địa vị gì, sau khi hạ sinh Dĩ An, mẹ con hai người đã bị Hoàng Hậu đày vào lãnh cung, mà Hoàng Thượng cũng không đoái hoài đến bọn họ. Nhiều lúc, Dĩ An còn có suy nghĩ, Phụ Hoàng liệu có phải còn không biết đến sự tồn tại của chàng? Năm Dĩ An lên sáu tuổi, mẫu thân chàng cũng qua đời vì bạo bệnh. Một mình chàng chật vật từng ngày, khó khăn giành lấy sự sống để tiếp tục tồn tại trong lãnh cung cô tịch.
Về sau, Dĩ An gặp được một người đồng cảnh ngộ với chàng, cũng bị vứt bỏ. Hắn là Nhược Sinh, người này trước kia là một hoàng tử được vô vàng sủng ái. Mẫu phi của hắn cũng là một người có địa vị ở hậu cung, thế nhưng lại không may bị người khác hạ độc trở thành ngốc tử, cũng vì chuyện này Nhược Sinh trở nên không còn giá trị bị mọi người vứt bỏ rồi lưu lạc đến lãnh cung. Dĩ An mặc dù sống trong cảnh cơm ngày ba bữa cũng không đủ nhưng vẫn quyết định cứu mang Nhược Sinh. Từ đó, hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Dĩ An càng lớn càng thông minh điều này cũng khiến người khác dần chú ý đến sự tồn tại của chàng. Chàng thường xuyên bị những hoàng tử khác bắt nạt, đánh đập nhất là tên Thái Tử đương triều. Vào một lần trong lúc đang bị bọn hạ nhân của Thái Tử vây đánh, Dĩ An đã gặp được Phượng Nghi, nàng ra mặt giải vây cho hắn. Hai người cũng từ đó mà trở nên thân thiết, lâu dần nảy sinh tình cảm.
Thái Tử sau lần đó liền ghi thù với Dĩ An, hắn sai người vu cáo cho Nhược Sinh tội ăn cắp, sau đó còn bẩm báo lên Hoàng Đế, Nhược Sinh bị ghép tội, phải chịu hai mươi đại bản. Lúc Dĩ An và Cố Phượng Nghi đến Nhược Sinh chỉ còn sót lại nửa cái mạng. Ngày hôm đó, Dĩ An hạ quyết tâm, chàng nói với Phượng Nghi:
-“Giang sơn này đã đến lúc đổi chủ.”
Cố Phượng Nghi đáp ứng Dĩ An giúp đỡ chàng hoàn thành tâm nguyện, hai người sớm chiều bên nhau, Dĩ An từng hứa với Phượng Nghi cả đời này chỉ lấy một mình nàng, một đời một kiếp một đôi. Thế nhưng, khi đại nghiệp đã thành, Tân Đế Dĩ An đăng cơ, sắc phong Cố Phượng Nghi làm Hoàng Hậu, cùng lúc sắc phong Tứ Phi. Giây phút đó, lòng Phượng Nghi đau như cắt, hậu cung từ cổ chí kim đến nay đều ba ngàn giai lệ, làm sao có thể chỉ dành cho nàng?
Sau lễ đăng cơ Hoàng Đế vẫn ngày ngày bên cạnh, quan tâm chăm sóc cho Hoàng Hậu, sủng ái nàng hết mực. Những phi tần khác trong hậu cung đều ganh tỵ, ghen ghét nàng được hưởng thánh sủng. Nhưng trong tim Cố Phượng Nghi đã có một vết thương không bao giờ lành.
Hoàng Hậu ngày càng trở nên độc ác, lộng hành ngang ngược, nàng ra lệnh móc mắt của Hiền Phi khiến anh trai của nàng ta là đại tướng quân đương triều xông vào hậu cung tìm nàng đòi công đạo. Cố Phượng Nghi vịn vào cớ đại tướng quân tự ý xông vào cung điện của Hoàng Hậu, có mưu đồ thích sát liền sai người bao vây, bắt giam tướng quân vào ngục, sau đó thu hồi binh quyền, biếm làm thứ dân. Nghe được tin Quý Nhân mới vào cung mang thai long tự, nàng liền bày kế làm nàng ta sảy thai. Hoàng Hậu làm bao nhiêu việc ác, bá quan trong triều đồng loạt dâng tấu, xin Hoàng Đế phế hậu. Nhưng Dĩ An vẫn muốn bảo vệ Cố Phượng Nghi, dưới sức ép của triều thần, không còn cách nào khác, hắn bèn hạ lệnh đưa nàng đến hành cung ngoài thành để tịnh dưỡng.
Ngày Phượng Nghi rời đi, Dĩ An đã hứa với nàng đợi đến mùa xuân, khi hoa đào nở hắn sẽ đích thân đến đón nàng trở về, nhưng hắn vẫn không biết được nàng thân đã mang trọng bệnh. Lúc bệnh tình ngày một trở nặng, Phượng Nghi biết thời gian của mình không còn nhiều, nàng đưa cho cung nữ bên người một bức thư nhờ nàng ta chuyển lại cho Hoàng Thượng, yếu ớt cất lời:
-“Tay ta đã nhuộm quá nhiều máu bây giờ báo ứng đã đến, ngươi về sau không còn là cung nữ, ngươi có thể tự do sống cuộc đời ngươi muốn, nếu có thể hãy tìm một người chồng thật tốt, sống một đời một kiếp một đôi.”
Và rồi Cố Phượng Nghi trút hơi thở cuối cùng, cung nữ theo lời dặn dò của nàng trở về hoàng cung đưa bức thư kia đến tận tay Hoàng Đế, trong thư Phượng Nghi đã giải bày hết những tâm tư trong lòng, nàng cũng giải thích cho Dĩ An biết lí do nàng lại làm những việc kia, gia tộc của Hiền Phi nắm trong tay binh quyền đối với hoàng thượng đây chính là một sự uy hiếp. Vị Quý Nhân kia là người của Tể Tướng trưởng tử của hoàng thượng không thể do nàng ta hạ sinh. Cuối thư nàng mong Dĩ An có thể bảo vệ giang sơn này thật tốt, giúp nó ngày càng trở nên hưng thịnh.
Hoàng Đế cầm bức thư trên tay, hai mắt ngấn lệ, tất cả những việc nàng làm hắn đều biết, hắn không cần những lời giải thích trong thư. Hắn muốn nàng đích thân đến trước mặt hắn nói rõ mọi việc. Trong lòng đau đớn, Cố Phượng Nghi tại sao nàng lại rời bỏ ta?
Vũ Y Họa gấp lại quyển tiếu thuyết trên tay, thở dài nhìn Tiểu Cầu Cầu, nàng lên tiếng:
-“Cầu Cầu, nhiệm vụ này ta không nhận.”
Tiểu Cầu Cầu ngơ ngác, nhiệm vụ này rất dễ dàng chỉ cần khiến cho Cố Phượng Nghi không chết cũng được xem như đã thành công. Hơn nữa Cố Phượng Nghi này chết cũng không hẳn là do trọng bệnh mà còn có tâm bệnh, nếu đổi lại là chủ nhân của nó, muốn nàng chết đi còn khó hơn lên trời.
-“Chủ nhân, nhiệm vụ đơn giản như vậy, nếu người từ chối từ rất đáng tiếc.”
Vũ Y Họa nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Cầu Cầu:
-“Cầu Cầu ngươi nghĩ xem, nếu Cố Phượng Nghi không chết, tiểu thuyết này không có kết cục bi thương thì sẽ còn mấy ai nhớ đến nàng ta? Những độc giả kia đều vì kết cục này mà bất mãn nhưng cũng chính vì vậy mà họ mới ghi nhớ câu truyện này. Cầu Cầu ta không muốn thay đổi kết thúc đó, cũng không muốn thay đổi câu chuyện tình này.”
Tiểu Cầu Cầu nửa hiểu nửa không, nó không rõ những lời chủ nhân nói có ý nghĩa gì nhưng nó biết trái tim của Vũ Y Họa rất ấm áp. Chủ nhân luôn tỏ ra lạnh lùng, vô tâm nhưng chưa bao giờ bỏ rơi nó, luôn quan tâm nó, đối xử với nó rất tốt cho nó ăn rất nhiều món ngon.
Và rồi cứ như vậy, Vũ Y Họa cùng Tiểu Cầu Cầu đều rơi vào im lặng, cả hai đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, lát sau Vũ Y Họa lên tiếng:
-“Tiểu Cầu Cầu, mau kiểm tra xem chúng ta còn có nhiệm vụ nào khác? Nhanh chóng làm việc nếu không sẽ không còn tiền ăn.”
Vừa nghe đến bốn chữ “ không còn tiền ăn” Tiểu Cầu Cầu liền nhanh chóng thổi bay các suy nghĩ trong đầu, lấy máy tính bảng ra kiểm tra tư liệu, rất nhanh đã có kết quả:
-“Chủ nhân, chúng ta còn rất nhiều nhiệm vụ nha, ở đây có một nhiệm vụ xuyên vào tiểu thuyết hiện đại nhưng mà nhân vật trong truyện lại có được bàn tay vàng, có thể kết nối được với tiểu thế giới tu tiên.”
Nhiệm vụ này nghe có vẻ không tồi, Vũ Y Họa liền quyết định chọn nó, chưa để Tiểu Cầu Cầu nói rõ ràng đầu đuôi việc cần làm, Vũ Y Họa đã ôm lấy nó, một người một cún cứ như vậy mà xuyên qua.
Updated 92 Episodes
Comments
♡Vũ Miên ♡
cốt truyện thế giới gần giống với 1 truyện tui từng xem, thiệt khóc hết nước mắt luôn á.
2021-12-10
5
Lucy channel
hay hay ko hay
hay nha 😌😌
2021-11-26
3