Ông Trùm Hắc Bang: Giao Dịch Đổi Lấy Trái Tim
" Oáp oáp....oáp oáp..."
Trong màn đêm vắng lặng, yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạ đen vang lên từng hồi đến rợn người. Cả khu rừng bao phủ bởi bóng tối vô tận, đâu đó là mùi máu tanh xông lên nồng nặc, tiếng bước chân người càng dồn dập, gấp gáp. Xa xa là tiếng la hét thảm thiếc dưới khẩu súng của bọn đột nhập. Cả biệt thự trên dưới hơn 50 người nằm im trong vũng máu...
" Bằng...bằng...Á..." Viên đạn nhắm ngay vào giữa trán của người phụ nữ đang chạy hoảng loạn, bà ta ngã xuống, đôi mắt trừng to.
" Lục soát nhanh lên, không để ai sống sót rời khỏi đây!" Một giọng nói đắc ý vang lên, y mặc một bộ đồ đen, trùm kín cả khuôn mặt, đôi mắt hắn dính đầy máu tươi. Đoàn người thô bạo lật tung từng ngóc ngách trong khu biệt thự, giẫm đạp lên những xác chết nằm ngổn ngang.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, người đàn ông trốn trong căn hầm bình tĩnh dò xét xung quanh, ông ta đưa tay bịt miệng đứa con gái bị hù dọa đến run rẩy.
" Băng Vũ, đừng sợ, nghe ba nói..." Ông nhẹ nhàng trấn tĩnh con gái, lấy ra trong túi một sợi dây chuyền nhỏ đeo vào cổ cô bé.
" Nhớ kĩ, lát nữa con phải chạy đi, không được quay đầu, không được hoảng loạn, quan trọng là phải giữ kĩ sợ dây chuyền này, ba sẽ nhanh chóng đến tìm con, được không con?" Phương Tư Hàn hôn nhẹ lên trán con gái, bằng ánh sáng mờ nhạt chiếu vào tầng hầm, ông đau lòng nhìn thật kĩ cô bé. Bộ đầm đẹp đẽ đã lấm lem dơ bẩn, đôi mắt cô bé ngấn lệ, bờ môi vì sợ hãi mà run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt.
không thể ngờ rằng hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của cô. Mẹ Băng Vũ vì khó sinh mà qua đời, cô được một tay bà cô nuôi lớn, ông rất thương yêu đứa con gái này. Tuy Phương Tư Hàn là người có quan hệ rộng trong giới hắc đạo, được vô số người coi trọng, nhưng tiệc sinh nhật chỉ có ba cô và cô. Không ngờ rằng khi ngọn nến mừng tuổi vừa được thổi tắt, thảm họa liền ập đến. Có ít nhất cả trăm người bao vây khu biệt thự, bọn chúng toàn là sát thủ hàng đầu, ý định rất rõ ràng, xóa xổ hoàn toàn Phương gia.
Không còn nhiều thời gian, Phương Tư Hàn dẫn con gái chạy theo một đường hầm tối tăm, dẫn ra phía bìa rừng gần khu biệt thự. Khu hầm này được thiết kế bí ẩn để cho trường hợp khẩn cấp, chỉ duy nhất ông và người thiết kế biết nó, nên khá an toàn.
Xào xào..xào xào...
" Oáp...oáp...oáp..."
" Bằng...bằng..." Tiếng súng dồn dập vang lên, khu rừng vốn tối tăm trở nên ồn ào, tiếng quạ, cú đêm cũng theo đó mà rống lên liên tục... Bóng tối như nuốt chửng con người.
" Bằng..." Sau một hồi chạy trốn, Phương Tư Hàn té xuống, chân ông đã bị trúng 2 viên đạn, không thể trụ được nữa, ông hét lớn với con gái:
" Chạy nhanh đi con, nhanh lên!"
Băng Vũ sửng sốt nhìn theo cha, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt non nớt của cô bé. Tiếng bước chân càng ngày càng gần...
" Nhanh lên, chạy về phía trước, tuyệt đối đừng quay đầu lại, đi đi!" Phương Tư Hàn nhìn con gái hét lớn.
Băng Vũ sợ hãi, tay chân run rẩy không còn chút sức lực, nhưng cô bé cũng chạy nhanh về trước theo lời cha. Chạy mãi, chạy mãi, chỉ có màn đêm vô tận, không một chút ánh sáng dù rất nhỏ.
Phương Tư Hàn nhìn thấy con gái đã chạy khỏi, ông ráng gượng chạy về một hướng khác... Nhưng sức ông không chạy được xa nữa, rất nhanh lại vấp ngã. Bỗng trên trán vang lên cảm giác lạnh lẽo, một khẩu súng đã chỉa thẳng ngay trán ông. Đôi mắt của hắn ánh lên vẻ thỏa mãn, hài lòng khi thấy sự chật vật của Phương Tư Hàn.
" Haha...không ngờ một Phương lão đại lăng lộn trên giới hắc đạo mà cùng có ngày chạy trốn như một con cẩu...haha..." Hắn ta đắc ý cười lớn.
" Châu Thành Thiên, một đứa ranh như mày đừng có mà đắc ý, giết được tao thì đã sao, mày vẫn không đạt được thứ mày muốn đâu!" Phương Tư Hàn cười nhạt khinh bỉ, cuộc thảm sát này tất cả là để lấy được con chip trong tay ông, nhưng rất tiếc, ông không để điều đó xảy ra.
" Phương Tư Hàn, tới chết rồi ông vẫn còn thâm độc như vậy." Châu Thành Thiên tức giận nghiến răng cảnh cáo.
" Ha..Nhị thiếu gia Châu gia, cho dù cậu có con chip thì đã sao? Lão đại bang Huyết Hổ cũng không tới lượt cậu làm, đừng có mà vọng tưởng nữa!" Ông ta không hề tỏ ra lo sợ, ngược lại ánh mắt ánh lên một tia ngạo mạn, thách thức.
Nghe tới đây, khuôn mặt của Châu Thành Thiên trở nên lo lắng. Ông đã nói trúng những điều hắn sợ. Châu gia có hai đứa con trai là Châu Thành Duật và Châu Thành Thiên. Mấy năm nay, anh hai của hắn liên tục lập công lớn, ai cũng ngầm thừa nhận anh hắn sẽ là người thừa kế tương lai. Nhưng bản thân hắn không cam tâm, hắn muốn chứng minh cho họ thấy hắn mới là người có bản lĩnh thật sự, vì vậy hắn đã tham gia cuộc thảm sát này, chỉ cần lấy được con chip, hắn sẽ có lòng tin với Châu Dương- cha hắn. Nhưng có lẽ hắn quá vọng tưởng về mình.
" Được, cứng miệng thật, vậy để tôi tiễn Phương lão đại một đoạn, sau đó giúp cha con ông đoàn tụ...Bằng..."
Nói xong hắn ta không đắn đo bóp cò bắn vào Phương Tư Hàn, ông từ từ gục xuống. Ông chết rất bình thản, trong đầu chỉ nghĩ về người vợ quá cố của mình, cả đời lăn lộn nơi máu tanh lạnh lùng, ông từ bỏ tất cả chỉ để ở bên bà ấy. Ông thấy lo lắng về con gái của hai người.
" Mang xác của Phương Tư Hàn trở về, cha nhất định sẽ rất vui, nhanh chóng đuổi theo con gái hắn, con chip chắc chắn trên người con bé đó, mau lên." Cái chết của Phương Tư Hàn vẫn chưa thể làm thỏa đi cơn giận của hắn, hắn tiếp tục đuổi về phía trước, mục tiêu lớn nhất vẫn chưa đạt được.
Oáp...oáp...oáp...Úuuuuuu...
Tiếng sói kêu bầy lại cất lên giữa khu rừng huyền bí. Phương Băng Vũ cứ chạy cứ chạy mãi...
" Á..."
Cô bé sơ ý vấp phải rễ cây chằn chịt mà ngã xuống. Bây giờ cô mới để ý xung quanh, rất tối, không thấy được gì cả, thỉnh thoảng chỉ có tiếng là xào xạc do gió thổi, tiếng sói tru đem hay tiếng chim từ bãi tha ma rống lên, rất đáng sợ.
Phương Băng Vũ lấy hết dũng khí để đứng lên nhưng không thể, chân cô bé đã vướn phải thứ gì đó. Cô cố gắn nhưng cũng vô ích, ngược lại còn có cảm giác bị siết chặt hơn, cô bất lực vùng vẫy.
Xạc xạc...
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, rất nhanh tiếng lại phía sau cô, cô càng ra sức vùng vẫy, cô nghĩ bọn chúng đã nhanh chóng đuổi tới. Đột ngột đằng sau có người bịt lấy miệng của cô. Cô cố gắng quay lại phản kháng nhưng vô ích, dường như không có chút tác dụng gì với hắn.
" Cô bé, anh không hại em, nên em phải im lặng thì anh mới buông em ra." Giọng người đàn ông rất khẽ cất lên, đó là một chất giọng trầm ấm, rất thu hút. Phương Băng Vũ liều mạng gật đầu, không hiểu sao cô bé rất tin tưởng vào lời nói của người này, mùi hương trên người hắn làm cô bé cảm thấy an tâm.
Hắn từ từ nới lỏng tay rồi buông cô ra. Tiếp theo hắn lấy trong ra một gói bột trắng, rải ra gần đó. Phương Băng Vũ có cảm giác chân mình được tự do, không còn bị siết chặt nữa.
" Đây là cây cốc quỷ, càng giẫy giụa thì càng bị siết chặt, đến khi máu chảy ra, nó sẽ hút lấy." Hắn bình thản giải thích cho Băng Vũ.
Băng Vũ sợ hãi che miệng lại để mình không phát ra tiếng, cô không ngờ trên đời lại có loài cây đáng sợ đến như vậy.
Không một giây chần chừ, hắn bế xốc cô bé chạy nhanh về phía trước, đằng sau lại bắt đầu vang vọng tiếng súng và tiếng bước chân. Thể lực hắn rất tốt, bế cô bé chạy qua rất lâu vẫn không hề hứng gì, nhưng thật không may chạy đến vực thẳm sâu hút., không còn đường lui. Hắn thả cô bé xuống, lo lắng nhìn về phía sau.
Băng Vũ lúc này mới nhìn thấy hắn, hắn cũng bịt kín mặt như bọn ám sát lúc nãy, chỉ chừa lấy đôi mắt. Đó là một đôi mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng khiến người ta không rét mà run, lại có chút lôi cuốn làm người mê luyến, ánh mắt như đại dương mênh mông khiến người khác phải chìm đắm, lại có chút lãng tử khiến người ta nhớ nhung, thậm chí không thể dùng từ xuất sắc để hình dung.
Bằng...bằng...
Một viên đạn nhanh chống hướng về phía họ, hắn nhanh như chớp xoay người lại chắn cho Băng Vũ mà không chút chần chừ. Rất nhiều năm sau khi nhớ lại, hắn cũng không hiểu lý do bản thân làm như vậy.
Một giây sau đó, cả hai người đều rơi xuống vực sâu, Băng Vũ cảm nhận được hắn luôn ôm chặt lấy mình trong vòng tay vững chắc của hắn. Một cơn đau đớn ập tới, Băng Vũ mất đi toàn bộ ý thức.
Ở một nơi nào đó, rất đẹp rất đẹp, Băng Vũ thấy cha mẹ mình nắm tay nhau hạnh phúc đi về phía trước. Cô bé đuổi theo đằng sau và gọi lớn:
" Ba ơi, mẹ ơi, chờ Băng Vũ với..."
Nhưng họ vẫn đi nhanh đi nhanh về phía trước, phía trước đã là vực sâu thăm thẳm. Bỗng họ quay người lại nhìn cô. Cảnh tưởng khiến cô kinh ngạc. Khuôn mặt cha cô đầy máu, chảy từ trán của ông, còn mẹ thì bi thương nắm tay ông, hai người họ nhìn cô bé mà mỉm cười.
" Băng Vũ, con phải sống thật tốt, được không con?"
Hình bóng của hai người dần tan biến...
...****************...
Updated 70 Episodes
Comments
Vy nè (◍•ᴗ•◍)
vừa vô là thấy tiếng súng nổ rùi /Sweat//Sweat/
2023-12-28
0
Trúc Liên
Đừng quên LIKE và THEO DÕI tác phẩm để nhận được thông báo sớm nhất khi ra chương mới nhé🥰🥰🥰🥰😍🥰🥰
2021-08-12
4