Một ngày mới lại đến nơi đô thị xa hoa, buổi sáng ở đây không bắt đầu bằng tiếng gà gáy, không có những giọt sương vương lại trên lá từ từ đu cong phiến lá rồi nhẹ buông mình. Ở đây, buổi sáng chỉ bắt đầu bằng tiếng xe cộ tấp nập cùng khói bụi mù trời.
Một cô gái nọ đang đứng dựa vào cây cầu treo đã cũ kĩ, rỉ cũng đã nặng, để lộ ra những thanh sắt đen nhẻm sần sùi vì bị oxi hóa. Ở dưới là một con sông đầy ắp nước, nước sông đục ngầu nhìn thấy sợ.
Cô gái hướng mặt về phía mặt trời đang dần ló rạng. Cô gái nhắm nghiền mắt, đôi môi nhỏ hồng hồng khẽ mỉm cười mãn nguyện, mái tóc cô xõa ngang vai bay phất phơ vì gió thổi.
Không gian ở đây có vẻ dịu êm cho tới khi nhìn thấy thân hình của cô gái này, cao thì cũng trên 1m6 đấy nhưng cân nặng thì chắc phải đến hơn 90kg rồi, đã thế trên tay còn cầm 1 cái bánh rán to bự, đằng sau là một chiếc balo to nhỏ xíu, chắc là đang đi học đấy nhỉ?. Nhìn toàn cảnh lúc này như kiểu Doremon đang cầm bánh rán ngắm cảnh vậy.
Một lúc sau, cô ta rời đi, cái tướng đi rẽ hai hàng, cặp giò to lớn, khuôn mặt to, tròn như mặt trăng méo. Cô gái này, như kiểu ông trời đã quá ưu ái da thịt cho cô rồi, có thể chia cô ta ra làm 4 cô gái xinh đẹp eo thon đây mà.
Cô ta mới học lớp 10 mà đã bự như vậy, không biết sau này có '' giảm'' lên hơn 100kg không?. Vì như vậy nên cô ta chỉ có một cô bạn thân duy nhất. Về gia đình thì chẳng ai có hứng tìm hiểu, chỉ biết cô gái này sống cùng cô bạn thân kia đã 2 năm rồi.
Bây giờ là 7h00 rồi mà cô gái béo vẫn còn cách trường tới hơn 1km, làm sao cái thân hình béo ú này có thể kịp giờ vào học đây?.
7h30 cô tới trước cổng trường, thầy giáo vẫn đứng đó vì ông ấy biết chắc chắn cô sẽ tới muộn. Ông thầy này chẳng có ý tốt gì đâu, ông ta đứng đó để đợi cô Béo đến, mở cổng cho vào rồi phạt cô ta chạy 100 vòng sân mà thôi.
Thấy cô lật đật đi tới, thầy giáo mỉm cười, tay mở cổng để cô vào.
-'' Trần An Kỳ, vẫn như mọi ngày, 100 vòng sân.''
An Kỳ béo ú mỉm cười như mãn nguyện ( ủa, điên hay gì), cúi gập người làm bộ tóc ngắn của cô rũ hết về phía trước.
-'' Em cảm ơn thầy.''
Hôm nào cũng vậy, thầy Tô luôn trực cổng, hôm nào Trần An Kỳ cũng tới muộn, hôm nào cũng bị phạt, hôm nào cũng cảm ơn làm ông thầy hôm nào cũng hoang mang.
Vậy, cô Béo này '' cố ý'' hay ''cố tình'' tới muộn đây? Cô béo này làm vậy là có ý đồ gì ?.
Cô gái béo ú lăn lê bò lết trên sân vận động, sau hơn 1 tiếng cũng bò đủ 100 vòng. Lúc này cơ thể cô nặng trĩu không nhấc nổi cái chân to đùng nữa, ngồi bệt xuống bãi cỏ, hai má cô đỏ ửng lên vì nóng, cả người nhễ nhại mồ hôi, tóc rối tung lên cả. Nhưng An Kỳ chẳng hề nhăn mặt than mệt mà cô lại nhìn lên bầu trời cao với những đám mây bồng bềnh đang bay rồi mỉm cười tự khen mình đã làm rất tốt.
Tiếng chuông báo giờ nghỉ vang lên, cô bạn thân Tần Tuyết Mai của cô lao như tên ra chỗ bãi cỏ cô ngồi, vẻ mặt Tuyết Mai có chút cau có, giọng có chút trách móc.
-'' Cậu cứ định làm vậy mãi sao?. Không sợ.....''
Cô béo ngước mặt lên nhìn Tuyết Mai, môi nhỏ nở nụ cười.
-'' Hazzz, cậu mới 17 tuổi mà cứ như bà cụ non ấy. Đừng tức giận, sẽ già nhanh đấy.....mau đỡ mình dậy đi.''
Vừa nói cô béo vừa nũng nịu đưa tay về phía Tuyết Mai, mỗi lần thấy cô béo như vậy Tần Tuyết Mai lại không nhịn được mà cười phá lên. Cầm lấy tay An Kỳ, khuôn mặt Tuyết Mai vui vẻ hẳn.
-'' Mèo ú à, thật ra cũng không thể trách cậu được....Tất cả đều là tại tên đó mà ra.''
-'' Hazzz,....cậu đừng nói vậy. Là tại mình cả.''
Updated 86 Episodes
Comments