1 NĂM VỀ TRƯỚC.
Trong phòng học lớp 8 nhộn nhịp vì đây là giờ sinh hoạt lớp. Căn phòng học khá rộng rãi, trên bước tường màu vàng là những hình dán ngộ nghĩnh của các cô cậu mới lớn này. Bàn ghế ngồi học là ghế đơn được xếp ngay ngắn. Đứng trên bục giảng là thầy chủ nhiệm, khuôn mặt thầy đã hiện rõ những nếp nhăn của tuổi ngũ tuần.
-'' Các em, một năm học nữa lại sắp kết thúc. Vẫn như mọi năm, trường ta sẽ tổ chức đi dã ngoại. Các em thu xếp chuẩn bị vì chuyến đi lần này khá xa và kéo dài 2 ngày 1 đêm.''
Cả lớp vẫn ngồi im như chưa kịp phản ứng, đứa nào đứa nấy mặt đều ngơ ngác. Ông thầy già nhìn quanh lớp học rồi cười ôn nhu.
-'' Vậy....hẹn gặp các em vào thứ 7 tuần này.''
Thầy giáo thu xếp đống tệp vở trên bàn rồi thong thả bước ra khỏi lớp học.
Lớp học bỗng nhốn nháo, ồn ào lên hẳn. Khuôn mặt những cô cậu này trở nên tươi tỉnh, rạng rỡ,....ríu rít lên kế hoạch cho chuyến đi.
Riêng Trần An Kỳ ngồi ở cuối lớp gần cửa sổ, mặt đăm chiêu, nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Gió thổi làm làn tóc bay nhè nhẹ về phía sau, ánh nắng vàng hắt lên nửa khuôn mặt bánh bao, đôi mắt cô long lanh trong ánh nắng, ánh mắt xa xăm.
Tần Tuyết Mai ở đầu bàn sớm đã chú ý tới cô, nhẹ nhàng bước tới vỗ nhẹ vào vai làm cô béo giật bắn mình, mỗi khi như vậy trông mặt cô béo này lại dễ thương tới lại : đôi lông mày nhăn lại, cái môi nhỏ chu ra, bàn ta múp míp đặt lên bảng tên trên ngực.
-'' Úi....giật...giật cả mình.''
Tuyết Mai cười tít mắt. Cả ngày ở cùng cô bạn này cô chỉ cười thôi cũng đã hết ngày.
-'' Sao?...Nhìn tâm trạng vậy? Sắp đi chơi mà,... . cậu không vui sao?''.
Cô Béo bật giác, khuôn mặt trở nên đáng thương, môi nhỏ chu ra như đang làm nũng ngước lên nhìn Tuyết Mai.
-'' Không biết là đi đâu, tớ vui sao nổi....... Chẳng may là đi biển thì sao?.''
THỨ 7.
7h, những chiếc xe buýt cỡ lớn đã dừng ngay trước cổng trường. Học sinh ai nấy đều háo hức, nhưng cũng có những khuôn mặt buồn rầu chỉ vì phải thức dậy quá sớm.
Trần An Kỳ cùng cô bạn thân đã yên vị trên xe, lúc này mọi thứ xung quanh thật ồn ào. An Kỳ tuy béo ú nhưng vẫn nhất quyết ôm chiếc balo to bự đặt trên đùi. Tần Tuyết Mai thấy thế không khỏi bật cười.
-'' Này, Mèo ú, cậu làm cái gì vậy? Sao cứ ôm cái balo kia không buông thế?''.
Tần Tuyết Mai cười hích nhẹ vào vai An Kỳ, đôi mày nhướn lên tinh quái.
-'' Hay là....cậu mang hàng cấm sao???.''
Trần An Kỳ cười lớn, rồi vòng tay siết chặt chiếc balo.
-'' Còn hơn cả hàng cấm ấy chứ. Đây là cả nguồn sống của mình đấy.''
Hai cô bạn nói chuyện được một lúc, mặt trời cũng đã chiếu rọi những tia nắng đầu tiên trên mặt đường. Những chiếc xe lần lượt rời đi.
Đoàn xe đi tới một đoạn dốc hình xoắn ốc, khung cảnh xung quanh thật hùng vĩ, phía dưới là biển, phía trên là núi. Tất cả học sinh đều rất phấn khích, tiếng hát của những cô cậu học sinh vang lên đều đều nghe thật vui tai.
Trần An Kỳ ngồi trong xe vẫn khư khư ôm cái balo. Bất chợt, chiếc xe đang lên dốc bỗng phanh đứng lại, 2 bánh xe phía sau trượt một vết dài trên mặt đường mới dừng lại. Ai nấy đều hoảng hốt. Khi chiếc xe đã dừng hẳn giữa dốc, bác tài quay đầu nhìn xuống, mỉm cười như để trấn an rồi nói.
-'' Xin lỗi các cháu, là do có tảng đá chắn ngang đường. Các cháu không sao chứ? ....Thật lòng xin lỗi mấy đứa.''
Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Updated 86 Episodes
Comments