Hoằng Thần thấy tình hình không ổn vội hét để Lạc Y trốn đi. Mặc cho Lạc Y ở trong giới có bao nhiêu tài hoa, tung hoành ngang dọc nhưng nói về trình đấm bốc của cô thì Hoằng Thần hoàn toàn không để trong mắt. Chính là lúc anh nhìn cô, vừa mới đứng sau lưng lúc nãy Lạc Y đã bốc hơi từ khi nào, lo lắng trên mặt Hoằng Thần hơi kém băng rớt
Chạy thật nhanh!
Hoằng Thần cũng không rảnh lo cho cô, anh bị đám người vây lên tấn công, ngay cả cơ hội rút vũ khí còn không có, chỉ lo tránh né. Chỉ cần giữ chân đám người này, để Lạc Y mở hệ thống bẫy rập liền an toàn rồi. Làm cái nghề này của bọn họ sợ nhất hợp tác với đám người xã hội đen thế này, cho nên một chút mánh khóe bảo vệ mạng vẫn có
" Lạc Y, em có hai phút"
Lạc Y đang trốn sau chân cầu thang, nhân lúc không ai để ý cô chạy vội lên lầu vào phòng chế thuốc, ấn bật công tắc bẫy trong nhà lên. Hệ thống đã bật nhưng lại kêu lên ting ting ting, Lạc Y ôm đầu mộng bức
"Đờ mờ đờ mờ, lần trước chơi đùa với bọn Tần Băng đã quên đổ thuốc vào hệ thống rồi" Cô vội ôm hết chai lọ vại bình trên kệ xuống, bắt đầu cho từng lọ chất lỏng vào một cái lọ khác đun lên, đến khi dung dịch bên trong sôi lên cô nghiến chặt răng dùng kim chích vào đầu ngón tay nhỏ một giọt máu của mình lên đó, đợi cho máu hoà tan liền lấy hỗn hợp đổ vào cái ống gần đó
Bên dưới, căn phòng thoáng chốc sương mù bốc lên nồng nặc, Hoằng Thần đạp bay một người đang trợn mắt chết cũng không biết lí do ra, lui về sau tường thở hồng hộc
Lạc Y ở trên cầu thang cúi người xem hắn
"Hoằng Thần, Hoằng Thần anh có sao không? Mau lên đây"
Để Hoằng Thần đi lên, Lạc Y liền nhảy xuống làm động tác cúi chào với anh. Hoằng Thần nhìn cô, tùy cô chơi đùa, nghỉ ngơi điều sức. Trong làn sương mù dày đặt nhìn không thấy năm ngón Lạc Y bắt đầu đứng một chân dựa tường, thong dong lấy bột từ một cái chai ra vung ra ngoài không khí, có người hiền hét lên đau đớn
"Aaa, mắt tao... đau quá đau quá, có độc...."
Lạc Y thấy bọn họ phòng bị đưa tay lên bịt mũi, căng chặt thần kinh sợ có người phản công, khoé miệng cô nghéo càng lúc càng cao, ánh mắt lại lạnh lùng: "Lão đại của các người thật làm người ta chán ghét nga, não của hắn có phải làm từ bã heo không, chỉ dùng đám ruồi bọ các người mà đòi lấy mạng tôi sao?"
Đám người vừa nghe vậy, tức muốn hộc máu triều phương hướng phát ra tiếng nói nhào tới, nào ngờ đụng phải tường Lạc Y đã sớm chuẩn bị keo dính ruồi đặc biệt của cô, người nào dùng lực càng mạnh dính càng chặt
Lạc Y xem bọn họ, phốc cười ra tiếng :"Nhìn xem nói các người ruồi bọ các người còn tức giận, haha"
Còn lại mấy người đang giơ súng cảnh giác khắp nơi, Lạc Y lười để ý, cô tùy tay rãi một ít thuốc ra, đợi cho độc ngấm bọn họ tự nhiên không cần cô ra tay. Cô đi đến Hoằng Thần
Hoằng Thần dùng một tay chống cầu thang, bay lên nhảy xuống, sắc mặt có chút khó coi "Lạc Y, em lại lấy máu điều thuốc, em ..."
"Tránh ra"
Lạc Y la lên một tiếng, đẩy ra Hoằng Thần cũng vội ưỡng người né tránh. Một viên đạn lấy tốc độ xé gió mà qua, xẹt qua mặt cô, để lại trên má một vệt xước, máu nhanh chóng chảy xuống.
Lạc Y đau đến trợn mắt hút khí
Hoằng Thần chỉ là bị đẩy ra một chút, ổn định thân mình quay qua liền nghe tiếng hút khí của Lạc Y, ánh mắt anh xâm hàn: "Tìm chết, Lạc Y mà các người cũng dám làm bị thương "
Trên tay với lấy dây thép bên cạnh bắt đầu xử lí đám người áo đen còn lại, do tác dụng của thuốc độc lúc này đám người hoạt động đã trì độn rất nhiều, Hoằng Thần chỉ dùng nhất chiêu đã giải quyết
Sương mù tan đi, Hoằng Thần gọi điện kêu người đến xử lí hiện trường, anh mang một thân máu me giúp Lạc Y băng lại vết thương, tất nhiên rất ít là máu anh. Khuôn mặt luôn luôn ôn nhu như nước nay nhiễm một tầng sương lạnh sắc bén, thêm cả toàn thân đều là máu nhìn có chút khiếp người. Anh từng thề sẽ không làm Lạc Y bị thương, máu của cô rất quý giá nhưng bây giờ nhìn mặt cô vì mình mà chảy máu, anh có chút thất bại. Mày nhíu chặt, lần này thật là bị cô cho giận tái đi "Hàn Lạc Y, em xem lời anh nói là gió thoảng bên tai đúng không?"
Hàn Lạc Y bẹp môi, dùng ngón trỏ và ngón cái níu níu góc áo anh: "Hoằng Thần, anh đừng giận, lúc nãy nếu không có em đẩy ra, anh sẽ bị bắn trúng tim đó, xem mặt em cũng bị thương rồi anh còn giận em, thật không có thiên lí"
Hoằng Thần vừa nghe vậy, mày lại càng ninh chặt: "Dù cho anh có bị thương đi chăng nữa em cũng không thể bị thương, máu em đặc biệt và quý giá như vậy nếu như bị người khác biết sẽ rất nguy hiểm"
Lạc Y nhàn nhạc phun một câu "Em chỉ có anh!"
Hoằng Thần nhất thời không nói được lời nào, đã tức giận với cô không nổi, ở trong lòng thở dài. Lần này chỉ sợ cô đụng đến thế lực ngầm lợi hại rồi, nhưng bọn họ mơ tưởng dùng một triệu đô mua mạng cô, nổi sao
Lạc Y vừa được xử lý xong vết thương, đang muốn ngồi xuống ghế chỉ nghe ngoài cửa tiệm rầm một tiếng bị người đá bật ra, cánh cửa rung lắc dữ dội. Mông chưa chạm ghế đã bật dậy, một đám người áo đen vọt vào hướng cô mà đến, những người đang dọn hiện trường cũng bị chúng đoàng đoàng đoàng giết chết. Hoằng Thần rõ ràng cảm giác được đám người này so với đám người lúc nãy còn muốn lợi hại hơn, hai tay anh nắm hai cây súng. Lạc Y đã trốn không được rồi, hai người dựa lưng vào nhau thần kinh nhắc tới cổ họng
Lạc Y nhìn đám người đến, câm giận không thôi: "Mẹ nó, lần này không biết chọc đến vị nào tôn phật gia rồi, vụ làm ăn này lỗ quá lỗ"
Bên trong có một người đàn ông bận tây trang đi ra, hắn có khuôn mặt góc cạnh, cắt đầu đinh, nói thật Lạc Y còn chưa thấy ai cắt đầu đinh mà đẹp như hắn. Hắn mặt lạnh như tiền hỏi :"Hai người ai là Hàn Lạc Y"
Hoằng Thần cảnh giác nhìn hắn:" Các người tìm tôi?"
"Lão đại tôi mời anh đến Lục gia một chuyến"
Lạc Y suy nghĩ, lại lão đại, sao nhiều lão đại vậy
"Không đi"
Người nam nhân liếc Lạc Y, cô cũng nhìn hắn, hắn lạnh lùng cô càng lạnh lùng hơn. Hắn ta nhíu nhíu mày, phun ra một câu:" Lục gia mời người không có quyền nói không!"
Lạc Y cũng hất mặt :"Hàn gia người, đâu phải muốn là mời được"
''Phải không?"
Hắn nói xong đám người phía dưới liền xông lên. Lúc nãy đấu một trận, lúc này lại vừa bảo vệ Lạc Y vừa chiến đấu, trên người Hoằng Thần có không ít vết thương. Lạc Y móc bên hông ra một lọ thuốc toàn bộ vẫy ra không khí, nhưng người của Lục gia đã có phòng bị, bọn họ lần lượt kéo sét áo lên che miệng mũi, tiếp tục vây công. Lọ thứ hai vừa ra nam nhân lúc nãy đứng một bên hét lên :" Bắt cô ta lại"
Nháy mắt một đám người vây lại đây, Lạc Y chống bên này chống bên kia chật vật không thôi. Hoằng Thần gấp gáp muốn đến giúp nhưng anh bị một đám người giữ chân không phân thân được, tức giận hét lên với người đàn ông :"Tôi mới là Hàn Lạc Y các người bắt em gái tôi làm gì?"
Người đàn ông chỉ nhàn nhạt nói: "Hàn Lạc Y đánh nhau rất trì độn" xem như giải thích
Lạc Y:...
Anh mới trì độn, cả nhà anh đều trì độn!
Mắt thấy thuốc đều dùng hết, sức cùng lực kiệt đến nơi, Lạc Y hướng Hoằng Thần mếu miệng "Hoằng Thần, anh nhất định phải đến cứu em đó"
Sau đó Lạc Y nhìn tiệm net càng ngày càng xa trước mắt, cô nằm thành một bãi bùn mắt đều mở không nổi, phàm là cô còn chút sức cô sẽ không để bị bắt. Nghĩ tới liên tục đến hai đám người hôm nay, tâm thần cô hoảng hốt hoảng hốt không thôi
Xui xẻo dồn hết 22 năm đều gặp trong hôm nay sao?
Nếu sau này Lạc Y biết chỉ vì một triệu đô mà cô gặp phải tôn sát thần Lục Thích Thiên, cô nhất định lau một phen chua xót nước mắt
"Con mẹ nó, một triệu đô này kiếm được thật lưng đau a"
Updated 45 Episodes
Comments
Thạch Thị Láng
Con bé chưa được ngồi nữa
2021-09-10
0
Cúc Nhỏ
ngôn từ phù hợp, miêu tả sắc nét tâm lý Nhân vật. truyện rất hay
2021-09-01
2
Ái Ái
ủa tưởng Hoằng Thần là na9, sao giờ có mùi na9 là Thích Thiên vậy=)) mà văn phong của bạn hay lắm, nhất là phần ngôn từ ấy, từ ngữ bạn dùng phải nói là vô cùng phong phú như đc trau chuốt kỹ lưỡng v
2021-08-31
3