A Di dẫn cậu trở lại gian phòng chính, bà luôn miệng khen y như thần tiên hạ phàm, y trước đây học múa nhưng chưa lần nào thể hiện trước công chúng, đây là lần đầu có người khen y, y đương nhiên hạnh phúc.
Rất nhanh y có được chút danh tiếng trong quán, sớm trở thành "gà cưng" của Tây Lâu, người yêu thích y có, người ghen ghét y cũng không thiếu. Y biểu diễn một điệu múa, gảy một khúc đàn, người muốn mua y về nhiều vô kể, từ đó danh tiếng của y trở nên vang xa.
Hôm đó, thảo dân ở khắp nơi đều kéo về phía Tây của Thượng Huyễn, vì hôm đó là ngày Định An Tây Hầu từ bản doanh trở về, hắn sẽ dừng chân tại Tây Lâu, hắn là quân thần được Hoàng đế coi trọng nhất, lập công lớn trên chiến trường, được con dân ái mộ, chung quy là người vô cùng quyền lực.
Từ buổi sớm, người trong Tây Lâu đã khẩn trương chuẩn bị mọi thứ tươm tất, Vân Tiêu được A Di đặc biệt quan tâm vì y sẽ làm người múa chính, y vốn không lo lắng vì sớm đã nghe nói Định An Tây Hầu kia là người không ham mê tửu sắc, càng không hứng thú mỹ nhân, y xem hắn như sếp lớn mà đối đãi thôi. A Di một bên dáng vẻ vội vội vàng vàng làm y không khỏi bật cười, y an ủi bà:
"Trời cũng chưa sập xuống, A Di cần gì lo lắng đến vậy?"
Bà thở dài, tay đặt lên vai y, không dám nói to, giọng nghe có chút như thương xót y:
"Tiểu Vân à, vị Tần Vương đó nghe nói..."
A Di chỉ nói phân nữa thì bên ngoài đột nhiên có trận náo nhiệt, bà liền chạy đi, cả gian lầu chỉ còn mình y đứng đó, y hiếu kì cũng muốn xem nhưng lại lười đi xuống, bên dưới ập vào mắt là binh lính của Định An Tây Hầu, người đi đầu gương mặt khôi ngô, tuấn tú trông nổi bật nhất, y đoán hắn chính là Định An Tây Hầu.
Hắn cứ nhìn xung quanh, ánh mắt dò xét, đột nhiên hắn nhìn lên, y và hắn chạm mắt, y mỉm cười, nụ cười y đã tập luyện suốt 2 năm cuối cùng cũng có chỗ dùng, hắn không được tinh tế lắm, ánh mắt phớt lờ y, xem ra là một kẻ kiêu ngạo, lòng tự trọng có chút tổn thương y quyết định đi xuống đùa giỡn hắn một chút.
A Di thấy y mặt mày liền tươi rói, y đương nhiên khí chất hơn người nổi bật giữa đám đông, y cúi đầu chào hắn một cái, nhìn thấy hắn ta ánh mắt né tránh vội vã cúi chào y, y có chút mãn nguyện, A Di đi đến cạnh y rồi nói:
"Đây là thiếu tướng Vương Chiêu Tài, cánh tay đắc lực dưới trướng Định An Tây Hầu"
Y đoán sai rồi, người này nhìn kiêu ngạo nhưng cũng chỉ dưới trướng Định An Tây Hầu, vậy nếu là Định An Tây Hầu hàng thật chắc hắn ta đi luôn ngửa mặt lên trời mất, dòng suy nghĩ này đột nhiên thoáng qua y không kiềm chế được mà lỡ cười một tiếng, dù không thất lễ lắm nhưng y cũng thấy ngại, liền cúi đầu tự giới thiệu:
"Tiểu dân họ Vân tên Tiêu, ngài gọi như thế nào đều được"
Người họ Vương kia không trả lời cũng không dám nhìn thẳng mắt y, nhìn đi nhìn lại thì càng thấy giống trai tơ, cứ như đứa trẻ mới trưởng thành lần đầu đến chỗ của người lớn nên có chút rụt rè, y cũng không muốn bắt nạt cậu trai trẻ này nữa, ôn nhu bảo:
"Thiếu tướng đi đường xa chắc đã thấm mệt, mau vào nghĩ ngơi đi!"
Vương Chiêu Tài: "Cảm ơn, nhưng ta không sao"
Lời vừa nói nghe có vẻ lạnh lùng song gương mặt lại ửng đỏ, y cũng không kiềm được cứ mỉm cười.
Y đang chìm đắm trong sự dễ thương ấy bên ngoài lại làm một trận náo nhiệt nữa, lần này dân chúng thi nhau gọi tên:
"Định An Tây Hầu đã đến!"
"Là Định An Tây Hầu!"
"Ôi trời là Định An Tây Hầu!"
"Định An Tây Hầu đến rồi, mau mau tránh ra!"
Y thật sự tò mò người được gọi là Định An Tây Hầu này dung mạo sẽ thế nào, là một đại tướng gương mặt lạnh chết người hay một vương gia khờ khạo như trong sách vẫn thường viết?
Người vừa bước đến cửa, đập vào mắt y chính là đôi mắt làm y lạnh sống lưng, khuôn mặt của hắn như một cú tát vào mặt y, người này vậy mà lại giống y hệt Trương Nhật Trình, y toát mồ hôi lạnh, không muốn tin vào mắt mình.
Bây giờ y chỉ muốn được chết thêm lần nữa thôi, y nhìn hắn chầm chầm với vẻ mặt hoảng sợ tột độ làm hắn cũng để ý đến y, y nhận ra ánh nhìn của hắn liền cố gắng tránh né, A Di lại níu y lại, lúc này y như rơi vào cơn hỗn loạn, tay chân cứ không ngừng run lên, A Di nắm chặt tay y nhỏ giọng nói:
"Đừng sợ có A Di đây, đừng sợ"
Thấy hắn đã nhìn đi hướng khác, y cũng phần nào an tâm, y sợ, khi nhìn thấy gương mặt đó y rất sợ, sợ một lần nữa y lại đem lòng ái mộ hắn, kiếp này y hạ quyết tâm sẽ không vướng vào chuyện tình ái của nhân gian, một đời được nhảy múa, tự do như mây trắng, xinh đẹp như bông hoa. Người đàn ông chất giọng trầm ấm có hơi hướng kiêu ngạo nói:
"Tú bà, lâu rồi không gặp"
Cố Mạn: "Tần Vương còn nhớ lão nô này thì thật tốt quá"
Cố Mạn: "Ta đã chuẩn bị trà và rượu thượng hạng, chắc chắn sẽ làm Tần Vương hài lòng"
Thấy hắn đã đi đến chỗ ngồi, A Di vỗ vai y nói nhỏ:
"Tiểu Vân à, hành sự cẩn thận, Tần Vương kia nghe nói chỉ hứng thú với nam nhân"
Y nghe xong câu này liền sởn da gà, A Di chính là sợ hắn sẽ húng thú với y, dù gì y cũng là gà cưng của Tây Lâu, hắn mà mua y thì xem như Tây Lâu mất một cái máy kiếm tiền tốt, y cũng không muốn hắn sẽ để tâm đến mình, y chỉ biết nhắm mắt cầu mong:
"Nợ kiếp trước ta không đòi, cầu xin ngài đừng trả"
Vương Chiêu Tài đứng trong góc tối, ánh mắt luôn dò xét xung quanh, y cũng có chút để ý đến hắn, nhưng tiếng đàn đã vang lên y cũng đến lúc phải xuất hiện.
Updated 82 Episodes
Comments
hôm nay tui đọc 2 truyện có tên nhân vật là Cố Mạn r đó tr. này nx là 3 truyện :))
2021-11-08
8
Roxanne
Thấy bánh cuốn rùi á
2021-10-28
11