Cô đi qua vỗ vai tên cầm đầu hỏi: "Đại ca tụi bay đâu?"
"Má nó, con chó nào dám làm phiền ông mày uống rượu."
Hắn quay qua thì thấy một khuôn mặt quấn băng kín mít, hắn hơi giật mình một chút sau đó tức giận quát lớn: "Mày là đứa nào, dám nói chuyện với ông như vậy. Muốn chết sao."
"Đại ca tụi bay đâu." Cô lặp lại lần nữa
Lúc này tên đó mới trả lời cô
"Mày tìm đại ca làm gì?"
"Có việc. Bảo hắn lăn ra đây cho bà."
"Con nhỏ này láo. Tụi bay đâu. Lên đập chết mọe nó cho tao."
Đám đàn em nghe lệnh lập tức tiến lên, một giây sau đã nằm lăn ra đất. Tống Loan hết kiên nhẫn, ánh mắt hung ác, giọng nói cũng trầm xuống.
"Tao hỏi một lần nữa. Đại ca tụi bay đâu, lăn ra đây cho tao."
Tên kia nghe vậy liền sợ hãi vội vàng đứng dậy chạy đi tìm đại ca hắn.
Tại một nơi tối tăm trong ngõ nhỏ, có mấy người đàn ông cởi trần, trên người đầy hình xăm kín mít đang phì phèo hút thuốc lá. Không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ ngay sau đó.
"Anh Miên, anh Miên. Cứu e với."
Người được gọi là anh Miên trong đám người đứng dậy nhíu mày la lớn.
"Mày làm gì mà la lối om sòm, còn chạy như ma đuổi thế kia."
"Anh Miên, có một con nhỏ muốn gặp anh. Nó kêu em gọi anh đi gặp nó." Tên côn đồ vừa nói vừa thở không ra hơi
"Con nhỏ nào lại dám kêu tao đi gặp nó. Mày còn nghe lời nó đi tìm tao, mày bị ngu à. Cái đồ vô tích sự."
Vừa nói anh Miên vừa đạp cho tên côn đồ một cước làm hắn ngã lăn ra đất, tên kia sợ hãi vội vàng đứng dậy nói.
"Không phải anh ơi, nó lợi hại lắm bọn em đánh không lại nó."
"Một đám mà đánh không lại một con nhóc, đúng là vô tích sự. Đi. Để tao xem xem nó lợi hại cỡ nào."
Anh Miên nói xong liền dẫn theo vài người đi theo hướng mà tên côn đồ chỉ. Khi tới nơi thì thấy một cô gái mặt quấn băng kín mít, thân thể nhỏ nhắn, gầy guộc đến đáng thương.
"Con nhỏ như vậy mà cũng không xử được. Một đám tụi bay là bùn sao." anh Miên tức giận quát lên
Tên côn đồ cúi đầu, hắn cũng không biết mà, bao nhiêu người xông lên đều không bắt được, không lẽ có quỷ sao. Nghĩ đến đây hắn liền rùng mình một cái, nhất định là có quỷ.
"Mày tìm tao làm gì?" anh Miên cảnh giác nhìn Tống Loan nói
"Trả nợ."
'Trả nợ?' hắn nhíu mày nghi hoặc, một lúc sau lại nói
"Mày muốn trả nợ cho ai."
"Ông bà Kiều."
...
Một lúc sau
"Hahaha em gái, sau này có việc gì cần anh đây giúp đỡ thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ giúp đỡ tận tình."
"Cảm ơn."
Cô nhẹ gật đầu rồi xoay người đi về nhà.
Vài ngày trôi qua, vết thương của cô cũng đã đỡ hơn nhiều, cô nói với ông bà Kiều mình muốn đi học. Ông bà Kiều tuy hơi chần chừ nhưng rất nhanh đã đồng ý.
Buổi sáng cô đến trường, còn chưa bước vào lớp đã nghe rất nhiều người bàn tán về chuyện của nam nữ chính. Đa phần đều là hâm mộ và ghen tị, cô không có hứng thú bước nhanh đến lớp. Cô vừa bước vào lớp thì cả lớp liền im bặt, không lâu sau đó liền có tiếng bàn tán vang lên.
"Đây không phải Kiều Dao Dao sao, không phải nói nhảy lầu rồi sao, sao còn chưa chết."
"Đúng là mấy kẻ đáng ghét thường sống dai, ngã lầu cao như vậy mà còn không chết."
"Nhìn cái mặt cô ta kìa, trước đây đã xấu giờ lại còn khó nhìn hơn. Eo ôi ghê tởm chết đi được."
"Đúng đúng đúng ghê tởm..."
Rất nhiều lời bàn tán khó nghe lần lượt vang lên, Tống Loan lại không có phản ứng gì cứ như không phải đang nói cô vậy, cô bình tĩnh ngồi đó nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Không lâu sau liền đến giờ lên lớp, tiết đầu tiên là tiết toán, một ông thầy hói đầu, đeo kính gọng vàng, còn có vài cọng râu lởm chởm bước vào.
Học sinh trong lớp có lẽ rất sợ ông thầy này, cả lớp trong tiết này đều rất nghiêm túc, im lặng nghe giảng bài chỉ có mình Tống Loan là vẫn như cũ ngắm phong cảnh.
"Kiều Dao Dao em dám không tập trung nghe tôi giảng, mau đứng dậy cho tôi."
Cô từ từ quay qua rồi chậm rãi đứng lên.
Trong lúc cô đứng dậy liền có những tiếng xì xào bàn tán không mấy hay ho, đương nhiên đều là nhằm vào cô.
"Em Kiều, em lên bảng giải bài này cho tôi."
"Không biết làm."
Cô bình thản trả lời, không chút để ý đến vẻ mặt giận dữ của ông thầy.
"Bài dễ như vậy cũng không biết làm, em đi học không mang theo não sao."
"Có mang theo nhưng hỏng rồi."
"Em!"
Ông thầy tức giận chỉ tay ra ngoài hành lang rống to.
"Em mau ra hành lang đứng phạt cho tôi."
"Không đi."
"E dám."
"Có gì không dám, ba mẹ em bỏ tiền cho em đi học không phải bỏ tiền để ra hành lang đứng."
"Em...em..."
Ông thầy tức giận đến nỗi mấy cọng râu run lên bần bật, thở không ra hơi một lúc sau mới nói
"Em lát nữa lên văn phòng gặp tôi."
Cùng lúc đó chuông hết tiết cũng vang lên, ông thầy tức giận đùng đùng xách cặp lên đi ra ngoài.
Updated 84 Episodes
Comments
Vy Vân
e thấy cj chưa tả đc sắc đẹp của chj nhà chx có nguyện vọng của nguyên chủ e hy vọng chj có thể sửa lại
2020-10-26
5
Mia (Nymn)
ừm...là ý kiến riêng thôi nhưng mà mk thấy nữ chính hơi có quá đáng.
2020-08-03
15
[{June là tui nè}]❤🌱
chéo ko ak
2020-06-25
4