...------------------- Chương 3 -------------------...
" RENG...RENG...RENG.."
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên không ngừng . tiểu Tử Hàm nhíu mày , vẻ mặt giấc ngủ bị làm phiền , từ từ mở mắt ra .
Khung cảnh dần hiện rõ cậu thấy họa tiết trần nhà cầu kì quen thuộc , phải rồi hôm qua .
Mọi ký ức trở về như sóng thủy triều , cậu đã chết rồi cơ mà , bị chính tay Thiên Kỳ giết chết !!! vậy ở đây là ..... Trong lúc suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu thì đồng hồ vẫn reo không ngừng reo .
" Cốc cốc cốc " .
Bỗng tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên đánh tan suy nghĩ của cậu hiện tại , tiếp sau đó một giọng nói hơi khàn vang lên từ phía ngoài cánh cửa căn phòng :
" tiểu thiếu gia cậu dậy chưa " .
Cậu liền phản ứng " À à dậy rồi ! " Cậu vừa trả lời định vươn tay tắt báo thức nhưng không tới ?
Hết cách cậu đành phải nhảy xuống giường để tắt cái báo thức chết tiệt kia .
" Rầm " cậu ngã mất rồi .
Ngoài cửa , vừa nghe âm thanh lớn kia . Ông liền đẩy cửa xông vào . Thấy tiểu thiếu gia của mình đầu cắm xuống sàn hai chân vẫn còn vắt chết giường , liền cuống cuồng đỡ Tử Hàm dậy , tay xoa đầu và mặt cậu , luôn miệng hỏi :
" Ai da tiểu thiếu gia thấy chóng mặt sao , không khỏe chỗ nào ư , hay để lão gọi bác sĩ cho thiếu gia nhé " .
Sau cú ngã Tử Hàm vẫn có chút choáng cậu đẩy tay ông ra nói " Không sao , không sao " .
Mặt ông vẫn còn chút lo lắng nhưng thấy tiểu thiếu gia nhà mình vẫn nói được liền thở phào nhẹ nhõm , vươn tay tắt chiếc đồng hồ .
Người trước mặt cậu tóc đã bạc gần hết , khuân mặt đã có vài điểm đồi mồi nhạt . Lúc này Tử Hàm nhìn lão có chút không tin , gọi :
" Bác Tần ? " .
Bác Tần quay sang nhìn Tử Hàm hỏi " Sao vậy tiểu thiếu gia ? " . :" không có gì " :
chỉ là gặp lại được bác cũng thật tốt .
Bác Tần thở dài nói : " Haizzz lâu rồi lão không thấy cậu ngủ ngon như vậy , không lỡ đánh thức . Ba mẹ cậu ăn sáng đi làm hết rồi , cậu cũng xuống ăn chút gì đi " .
:" À ừ lát cháu sẽ xuống , bác xuống trước đi " cậu đáp .
Tần Lăng hơi bất ngờ :" Tiểu thiếu gia cậu không cần tôi thay quần áo cho cậu ư ?" .
Tử Hàm nhận ra gì đó rồi đáp lại :" Không cần hôm nay cháu tự làm được " .
Thấy tiểu Tử Hàm hôm nay hơi kì lạ ông vẫn nhìn cậu như dò hỏi bằng mắt :
cậu không cần lão giúp thật ư .
Thấy vậy Tử Hàm đáp lại một lần nữa bằng giọng nói trẻ con non nớt nhưng chứa đầy sự uy tín , đúng vậy là uy tín đó :
" Bác Tần bác yên tâm " .
Nghe vậy ông mới ra khỏi phòng đóng cửa lại .
Lúc này cậu mới thả phào , rồi đi xuống giường , đúng hơn là tuột từ từ xuống .
Chiếc giường này đâu có cao lắm đâu nhưng nhìn lại nó cũng phải đến nửa người cậu .
Đúng rồi , hồi nhỏ là bố mẹ muốn mua giường cỡ trẻ con cho cậu nhưng mẹ cậu nói đùa , bảo :
Sau này lớn lên rồi sẽ không nằm vừa giường nữa , cậu nghe lại tưởng thật nhất định phải mua giường lớn .
Đến lúc lớn mới nhận ra hóa ra cậu bị mẹ lừa vì nếu giường nhỏ nằm không vừa thì chỉ cần đổi cái khác thôi mà ! .
Nghĩ lại thấy mình hồi nhỏ dễ dụ thật . Cậu đi vào nhà tắm để đánh răng rửa mặt , đúng như cậu nghĩ cái gương cao quá , cậu phải vươn người lên mới lấy được chiếc bàn chải .
Sau vài phút vật lộn với công việc vệ sinh cá nhân , Tử Hàm đi đến chiếc tủ quần áo của mình , mở cánh cửa tủ còn to gấp ba lần hình thể của cậu ra .
Bên trong rất rộng nhưng hơn hai phần ba là áo sơ mi và quần tối màu , còn những quần áo còn lại cũng chỉ có mấy chiếc áo phông cùng mấy cái quần lửng không quá màu mè . Cậu nghĩ :
dù sao cũng ở nhà , cậu liền vớ đại chiếc áo phông màu lam tràm nhạt với chiếc quần lửng dài vừa đến đầu gối , mặc rồi chạy ra chiếc gương lớn góc phòng .
Hình ảnh phản chiếu trong gương là một bé trai tầm mười tuổi , khuôn mặt trắng trẻo mang bốn phần xinh đẹp , sáu phần dễ thương , chỉ là có một cục u màu hơi đo đỏ trên trán , cũng khá nổi bật .
Chẳng lẽ cậu đã trở lại năm mười tuổi . một lần nữa cậu liền chạy đến chỗ cuốn lịch để trên bài . Hôm nay là ngày 13 tháng 6 năm 2006 .
Vậy cậu cũng phải mười hai tuổi rồi mà sao vẫn trông thật nhỏ con , Cậu nhớ lại :
À phải rồi hồi cậu ra đời, sinh non nên thể chất vốn khá yếu ớt không thể chạy nhảy vô tư như các bạn nhỏ cùng tuổi khác .
Được những người xung quanh vì thương cảm mà luôn luôn nâng niu bao bọc cậu . Cho đến khi cậu gần hoàn tất quá trình dậy thì , thì đến lúc đó thể chất mới có thể ví như một người bình thường .
Đó cũng chính lí do vì sao cậu trông nhỏ con hơn tuổi thực và luôn để mọi người lo lắng .
liên kết những gì bản thân thấy cùng với đó là những gì chính cậu trải nghiệm ở kiếp trước .
Cậu bây giờ chắc chắn rằng mình trở về 13 năm trước rồi . Hay giống như mấy quyển tiểu thuyết cậu từng đọc thời đi học , nó gọi là trọng sinh ! .
: CẬU _ TRỌNG _ SINH _ RỒI !!!!!.
không biết nên hay buồn , bỗng cậu cảm thấy cuộc đời cậu chẳng khác nào mấy cuốc tiểu thuyết vớ vẩn rẻ tiền kia là bao :
Vậy cậu cuối cùng cũng có thể là.........
" Ọt ~ " !!
Thôi thôi có gì tính sau dù sao đã trở thành trẻ con vô tư một chút cũng chẳng chết ai . Nghĩ vậy cậu liền đi xuống lầu .
Trên đường đi đến phòng ăn cậu nhìn ngắm tất cả mọi thứ một lượt , khung cảnh này khiến lòng cậu cảm thấy ấm áp , cảm thấy đây mới chính là nơi cậu thuộc về .
Thật ra từ khi ba mẹ mất , cậu bận bịu tiếp quản toàn bộ công việc của ba , chẳng mấy khi về nhà , mà đến khi về cũng là mang một trạng thái hoàn toàn không tỉnh toán do phải mời rượu .
Khiến căn nhà khi ấy dù luôn sạch sẽ không một hạt bụi nhưng luôn hiện hữu cảm giác trống vắng , lạnh lẽo khiến con người ta cô đơn vô cùng .
Đi vào phòng ăn cậu thấy một dáng người quen thuộc đang bận bịu làm gì đó , hoàn toàn không nhận ra cậu đã đến . Tiểu Tử Hàm mở miệng không do dự gọi một tiếng
:" Bác Chu " .
Người kia quay đầu là một người phụ nữ cũng đã ngoài 45 tuổi , trên người mặc tạp dề , tóc đã có chút bạc , khuân mặt bà phúc hậu , trên mặt mang nhiều nếp nhăn do sự lụi tàn của tuổi thanh xuân .
Chu Ly nở một nụ cười vui vẻ nói :
" tiểu thiếu gia cậu tỉnh rồi , hôm nọ cậu ngã làm tôi sợ chết đi được . Này này lại đây , hôm qua không nấu cháo cho cậu , hôm nay cậu phải bồi bổ "
nói xong bà bưng ra một bát cháo sườn heo đầu ụ rồi nói tiếp :
" chờ khi nào tiểu thiếu gia khỏe lại bác sẽ nấu nhiều món ngon cho cậu ăn "
Cậu quay sang gật đầu với Chu Ly một cái , bà thì quay đi tiếp tục làm việc còn cậu thì từ từ vừa thổi cháo vừa ăn .
Tâm trí cậu chìm trong hồi ức . Bác Chu đã làm việc ở đây khi Ba cậu còn chưa lấy mẹ cậu . Bà nấu ăn rất ngon và luôn nhớ rõ hết khẩu vị của từng người trong nhà cậu .
Nhưng từ khi Ba mẹ cậu qua đời . Cậu ít được ăn mấy món bác Chu nấu , còn Bác Chu cứ có cơ hội liền nấu thật nhiều mấy món bổ cho cậu khiến cậu dù ăn đến bể bụng cũng không thể nào ăn hết . :
" hương vị này , thật nhớ quá "
Ăn cố hết bát cháo lớn cậu liền thở nhẹ ra một hơi.......
..._______________ Hết chương 3_________________...
Tần Lăng : " Hôm nay tiểu thiếu gia có chút rất kỳ lạ "
Chu Ly: " Đúng là có một chút "
Thiên Tinh Tử : hưmm... ví dụ
Tần Lăng :" Hôm nay cậu ấy không cần lão giúp đỡ ! với cả cách ăn nói có chút người lớn ?? "
Chu Ly :" còn tiểu thiếu gia hôm nay tôi thấy ăn giỏi hơn bình thường , chính là ăn hết một tô cháo lớn của tôi 0-0 "
Tử Hàm :" Bác Tần , Bác Chu hai người nghĩ nhiều rồi , cháu vẫn bình thường mà " ( chỉ là giờ tâm hồn cháu là một người đàn ông 27 tuổi thôi mà '-' )
Tần Lăng , Chu ly :" ......." ( ngoại trừ hình thể còn lại không bình thường chỗ nào hết !!)
Updated 50 Episodes
Comments
Saam
Ôi hay quá
2021-11-26
1