...---------------------- Chương 22 ----------------------...
Tại Hàn gia .
________________
Một chiếc Dongfeng Motor đang dần dần chạy qua chiếc cổng to lớn .
( Dongfeng Motor : một dòng xe phổ biến tại TQ )
Trước mắt là ngôi biệt thự cổ tách biệt hoàn toàn với thành phố ồn ào đông đúc , trông vô cùng đồ sộ và uy nghiêm .
Đại Lâm bước xuống , nhanh chân mở cửa xe cho Bảo Đồng như một thói quen .
Sau khi một người làm khác đem xe đi cất , hai người bước vào , cánh cửa chính rộng rãi chầm chậm mở ra .
Ngay lập tức hai hàng dài người cao lớn , thân mặc áo vest đen , cúi người một góc 90 độ hô lớn .
" Mừng cậu chủ về nhà "
Bảo Đồng mặt vô cảm tiến vào , Đại Lâm thì luôn đi ngay sau lưng cậu .
Bỗng có một người đàn ông trung niên từ đâu bước ra , mặt tỏ vẻ tươi cười nhìn cậu .
" Cậu chủ , cậu về rồi " .
Bảo Đồng hỏi thẳng .
" Ông ấy đâu ? " .
Đà Lạn giống như biết trước được phản ứng của cậu , không chút kinh ngạc mà trầm ổn trả lời .
" Thưa cậu , ông chủ ở trên phòng " .
Vừa dứt lời Bảo Đồng đã sải chân tiến lên lầu không cho Đà Lạn một cái liếc mắt .
Chưa tới trăm bước , cậu đã đứng trước cửa phòng của người gọi là ông chủ kia .
Mở cửa ra , trước khi bước vào Bảo Đồng liền liếc mắt nhìn Đại Lâm một cái , như nhìn thấu được ý nghĩa của đôi mắt kia , Đại Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu .
" Cạch " - cánh cửa kia đóng lại .
.
.
( hơn nửa tiếng sau )
.
.
Không biết do bên trong thật sự không có động tĩnh hay do tường cách âm quá tốt mà đứng ở bên ngoài , đối mặt với Đại Lâm chỉ là không gian tĩnh mịch .
" Cạch " .
Lúc này Bảo Đồng với ra ngoài , Mang khuôn mặt mệt mỏi không dài dòng dặn Đại Lâm .
" Cũng tối rồi đêm nay chúng ta ở lại đây , tôi đi nghỉ , lát đến bữa không cần gọi " .
Cùng lúc đó thì cậu quay lưng rời đi .
Đại Lâm nhíu mày trong lòng lén thở dài , nhìn dáng người nhỏ bé của Bảo Đồng lặng lẽ đi đến cuối hành lang rồi biến mất sau cánh cửa .
.
.
.
" Cộc cộc cộc " - Tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên .
Lúc này đã là nửa đêm , mặc dù đã được dặn dò nhưng Đại Lâm vẫn rất lo cho cậu chủ của mình .
Sau năm phút không có động tĩnh gì , cậu nhẹ nhàng mở cửa , tiến vào phòng .
Lại quên khóa cửa , Bảo Đồng vẫn rất hậu đậu , nhỡ may kẻ xấu lẻn vào thì phải làm sao .
Cậu tiến gần lại chiếc giường đang có người ngủ kia , trong phòng đã tắt hết đèn , chỉ còn áng sáng vàng yếu ớt từ chiếc bóng đèn ngủ tinh xảo hắt lên .
Bảo Đồng hôm nay ngủ sâu giấc đến vậy sao , chắc phải mệt mỏi lắm mới vậy .
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút đáng yêu kia bị vài sợi tóc rũ xuống che mất , cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa tay muốn vén nó lên .
Đúng lúc này Bảo Đồng đột ngột mở mắt , kéo lấy cánh tay đang tiến tới chỗ cậu .
Đại Lâm phần vì bất ngờ , phần vì mất cảnh giác mà cả người bị kéo đi .
chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi cậu đã ngồi lên người Đại Lâm , hai tay chống hai bên vai của hắn .
" Cậu bị tớ lừa rồi Đại Lâm " . - Bảo Đồng vừa nói vừa mang chút ý cười trong chất giọng kia.
Sau khi hoàn hồn Đại Lâm liền thở dài , như đối mặt với chuyện này nhiều lần, lấy tay che mặt nói .
" Cậu chủ đừng quậy nữa , cậu có muốn ăn gì không " .
Bảo Đồng mặc kệ câu đầu , chỉ trả lời câu sau .
" Tớ không đói , chỉ muốn ngủ thôi ".
" Vậy cậu chủ mau nằm xuống nghỉ đi , tôi... ra ngoài " .
Nghe vậy Bảo Đồng chỉ " Ờ " một tiếng , sau đó không nói không giằng cả người nằm gọn trên thân Đại Lâm .
Đại Lâm : " ..........."
Hắn định đẩy cậu nằm lại xuống giường nhưng cậu liền lên tiếng .
" Đừng động ,tớ muốn ngủ , chẳng lẽ ...tớ ......nặng lắm sao? " .
Đại Lâm thực sự biết cậu chủ muốn gì rồi nhưng sau đó lại nghe được câu hỏi kia , liền đáp .
" không nặng , một chút cũng không " .
Cậu thì làm sao mà nặng được , cả người thì nhỏ bé , thanh mảnh , đã vậy còn thấp hơn Đại Lâm nửa cái đầu .
Chỉ có vậy Bảo Đồng liền đắc ý , nhắm mắt nằm trên lồng ngực rắn chắc kia , thiu thiu ngủ .
Đại Lâm thấy vậy chỉ đành im lặng chịu đựng sự giày vò .
Đúng vậy cái này khác nào khổ hình chứ thà bắt hắn tập luyện đến mệt chết còn hơn .
Nhìn chú mèo nhỏ nằm trên người mình ngoan ngoãn ngủ khiến trong lòng cậu như đang bị móng vuốt non mềm cọ vào , không được rồi , ngứa quá .
.
.
.
Lúc này Thiên Kỳ vừa xuống khỏi máy bay , vừa bước đến mặt đường liền bị Louis túm tay quăng vào trong chiếc xe đen vừa chạy đến .
Cơ thể tác dụng lực vào ghế da thô cứng quá mạnh mà ngất lịm đi trong cơn đau đớn .
.
( Hơn 12 tiếng trước )
.
Trước đó khi bà ta đưa Thiên Kì ra sân bay , điều này khiến cậu thực sự không thể lường được .
Vì rõ ràng kiếp trước bà ta không bao giờ cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình .
Thiên Kì nghĩ một hồi liền nảy ra một suy nghĩ , chẳng lẽ bà ta đã nhận ra điều gì đó rồi định mang cậu ra nước ngoài thủ tiêu .
Cậu còn đang nghi hoặc thì có một tên ngoại quốc , thân hình vạm vỡ , Quần áo thể thao , nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay về phía hắn và Cao Quỹ .
" Mr.Cao . Im here "
Đôi chân hắn dài đến nỗi mấy trăm mét chỉ cần bước vài bước là xong .
Tên kia vừa đến Cao Quỹ liền cúi đầu chào , còn hắn sau khi thấy Thiên Kì liền nở một cười .
" Oh , lạ cậu sao , chao cậu bẽ " - ( là cậu sao , chào cậu bé ).
Thiên Kì : " ........"
Tên ngoại quốc kia thấy sắc mặt Thiên Kì khó hiểu liền cười trừ .
" Haha tiếng Trung khó quạ , khống hiệu sao nhóc " .
Thiên Kì từ lúc trong xe đến giờ một câu cũng không hé và bây giờ cũng thế .
Cao quỹ cũng không nói gì , chỉ chuyển vali của Thiên Kì cho tên kia , hắn cười cười nhận lấy .
Sau đó Cao Quỹ quay sang cúi người chào Thiên Kì rồi lẳng lặng rời đi .
Rốt cuộc bà ta muốn làm cái gì .
" Đi nạo nhõc , nhòc tên gĩ " - ( đi nào nhóc , nhóc tên gì ) .
Thiên Kì thực sự không nghe được nữa rồi , lạnh lùng nói .
" Asher , gọi tôi là Asher cho tiện " .
Thiên Kì nói đại thôi .
Nghe vậy tên ngoại quốc kia bất ngờ .
" Ôi chúa ơi , nhóc biết tiếng anh sao không nói sớm , làm tôi mệt muốn chết .......Vậy Asher , tôi là Louis , rất vui được làm quen "
Thiên Kì cũng đáp lại xã giao .
" Hân hạnh " .
" Vậy là chào hỏi xong chúng ta đi thôi " .
Vài phút sau cậu đã ở trên máy bay , lúc đó trên đường đi Thiên Kì có hỏi Louis về nơi hơi người sắp đến , nhưng hắn chỉ cười không nói gì .
Một lúc sau máy bay bắt đầu thông báo đây là chuyến bay từ Thượng Hải Trung Quốc đến Manchester ở vương quốc Anh .
Thiên Kỳ : ???
Cái quái tại sao lại phải đi xa vậy , Thiên Kỳ hoàn toàn không thể đoán được gì nữa , mọi thứ bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu .
Cứ vậy cậu im lặng trong suốt chuyến bay cho đến khi máy bay hạ cánh . Khi ra khỏi sân bay , đến mặt đường lớn .
Bỗng một chiếc xe đen đột ngột dừng trước mặt cậu , cửa xe tự động mở ra .
Có một lực lớn túm lấy cánh tay cậu , quăng vào trong xe .
Cả người cậu đập mạnh vào ghế da thô cứng , cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị vỡ ra vậy , đau đớn mà ngất lịm đi .
Trước khi nhắm mắt Thiên Kỳ chửi thầm trong lòng : Chết tiệt !!
Bà ta chẳng lẽ thực sự đưa cậu đến đây sao .
......................
..._______________ Hết chương 22 _______________...
...
( Make in nhà làm )...
...Tặng mấy bạn ủng hộ truyện của mình suốt thời gian qua . Iu các bạn nhiều <3 ~...
Updated 50 Episodes
Comments
simp ranpo
hay quá em oiii
2021-11-26
1
Thiện Nhân
hóng + 1
2021-11-25
2
Hà Lan '-'
cp phụ khá ngon :"))
2021-11-25
2