[T.T.T] Hàm Ca Em Muốn !
...------------------ Chương 2 --------------------...
Khung cảnh hiện lên , cậu thấy ba và mẹ của mình . Chẳng lẽ cậu chưa chết nhưng khung cảnh trước mặt quá đỗi chân thật .
Ba cậu đang ngồi trên bàn , một tay khoác vai mẹ cậu một tay giữ tấm báo , hai người vừa ngồi đọc báo vừa nói cười rôm rả . Khung cảnh khiến cậu cảm thấy trong lòng ấm áp nhưng trái tim lại như bị bóp ghẹt , ứa ra máu .
Vì cậu biết họ đã đi xa rồi .
Mắt hơi cay , cậu mở miệng định gọi nhưng bóng dáng ba mẹ cậu đã trở nên mờ dần :
" Không.....không ba , mẹ , chờ con "
Hình ảnh ba mẹ cậu hoàn toàn biến mất , thay vào đó là một thân ảnh hiện lên , làm cậu vừa ngạc nhiên , vừa có chút sợ hãi .
Là Thiên Kỳ sao cậu ta lại ở đây .
Thiên kỳ tiến lại gần cậu , theo bản năng cậu từ từ lùi lại cho đến khi nhận ra chân mình không thể cử động được nữa .
Cảm thấy cả tinh thần và thể xác bị áp đảo cậu không kìm được mà rơi nước mắt .
Thiên kỳ giơ khẩu súng đã từng bắn cậu lên , cậu nhắm mắt lại nín thở , sau một khoảng thời gian im ắng cậu liền thử mở mắt ra . Cậu mở to mắt , mày nhíu lại :
hắn đang khóc ? Thiên kỳ sao lại khóc .
" Tử Hàm , Tử Hàm , tiểu Hàm ...."
Một giọng nói dịu dàng quen thuộc xen phần sốt ruột vang lên trong không khí khiến mọi thứ xung quanh biến mất , hóa thành một mảng đen kịt . Cậu dần mở mắt , mắt còn khó chịu chưa nhìn rõ được . :
" Tử Hàm con tỉnh rồi , sao vậy , con có đau ở đâu không ? con gặp ác mộng sao ? " .
Đây là giọng nói vừa nãy cậu nghe trong mơ , thật quen thuộc , giống như là ..... mẹ cậu? .
Đúng vậy đây là giọng mẹ cậu mà , chẳng lẽ cậu đang trên thiên đàng .
Cậu dụi mắt vài lần , hình ảnh trước mắt dần hiện rõ .
Trước mặt cậu là một người phụ nữ trông còn khá trẻ , đường nét khuôn mặt thanh thoát , dù biểu cảm chứa đầy sự lo lắng mắt và mũi có chút đỏ song vẫn không thể lấn áp hết sự phúc hậu dịu dàng kia . Chính là mẹ cậu - Cố Tử Lam hồi còn trẻ .
đầu cậu liền " oang " một tiếng , không màng tình cảnh hiện tại ra sao , cậu liền ôm chầm lấy mẹ . Khóc nức nở rồi liên tục gọi lớn
" Mẹ !! , mẹ ơi ....con nhớ mẹ , mẹ ơi , oa..a...a."
Lúc này thấy giọng của mình có chút kỳ lạ , với cả từ bao giờ mẹ cậu lại lớn thế cậu không ôm trọn được .
Nhưng cậu không thèm để tâm mấy cái đó , cũng không cần hình tượng băng lãnh gì gì đó trước kia của cậu nữa .
Ôm mẹ chưa được vài phút bỗng cửa phòng liền bị bật tung , một giọng nói của đàn ông sốt ruột vang lên
" Sao vậy ! có chuyên gì sao ? " .
Tử Hàm giật mình hướng mắt phía tiếng động khi nãy . Dáng người cao lớn , gương mặt tuấn tú cùng đôi lông mày rậm .
Ba , là ba cậu . Ôm mẹ đủ lâu , cậu vội vã hướng phía người đàn ông tên Thẩm Lâm Dương mà lao tới .
vừa rời giường liền hụt chân , cậu suýt lộn nhào xuống dưới đất , may mà có Tử Lam túm lại được , lúc này cậu cũng bình tĩnh lại đôi chút :
Chân cậu ngắn đến vậy sao ? xuống giường cũng suýt ngã !.
Lâm Dương đi đến giúp bà xã của mình nâng Tử Hàm dậy . Đến nơi chưa kịp làm gì , cánh tay của mình đã bị Tử Hàm gắt gao ôm lấy , vừa ôm vừa thút thút :
" Ba ơi , ba , con cũng nhớ ba nữa ..hic ....ba "
Tử Hàm nghĩ :
nếu đây là mộng thì nó cũng quá là đẹp đi .
Lâm Dương bị giọng mũi non nớt của trai làm mềm lòng , định trách mắng chút lại không nỡ . Cuối cùng chỉ nhìn tiểu Hàm của mình mà thở dài :
" Haizzz...con đã hỏng thân rồi có phải ngã từ cây xuống cũng hỏng luôn đầu rồi không ? ".
:" Ba ? " .
Tử Hàm kêu gọi một tiếng chứa đầy sự khó hiểu . : " Haha" Giọng cười khẽ của Tử Lam vang lên :
" Nhìn cho con hai cha con nhà anh mà xem " .
Quay sang hướng Tử Hàm ấn nhẹ trán cậu một cái rồi nói bằng chất giọng dịu dàng bao dung :
" thôi được rồi mới bất tỉnh có hai ngày con có phải mấy năm mới gặp lại bố mẹ đâu , làm sao vậy ? " .
Vừa nói cô vừa vuốt nhẹ đầu Tử Hàm . Tử Hàm bị mẹ nói trúng tim đen trong lòng thầm nghĩ :
đúng vậy cũng đã ba năm rồi . Nhưng cái bất tỉnh hai ngày kia thì cậu không để ý -_-.
Tử Lam nói tiếp : " Thôi chắc con cũng đói rồi để mẹ mang cháo lên cho con " . Tử Hàm liền từ chối :
" không , con không muốn , con muốn ăn cơm " .
Một phần cậu vì lâu đã không được ăn cơm cùng người thân , hai là cậu thật sự cảm thấy có chút đói :
quái lạ mộng mà cũng có cảm giác này sao , với cả giọng mình nghe như mấy đứa con nít thế này '-' ???.
" không được cơ thể con rất yếu khó tiêu hóa cơm , sẽ đau bụng " giọng Lâm Dương ôn tồn nói .
" Đúng vậy , con nghe lời ba đi " Tử Lam tiếp lời phụ họa .
Cậu thật sự bất mãn cúi mắt nói lí nhí bằng giọng buồn rầu nhưng đủ cho cả ba và mẹ cậu nghe thấy :
" Nhưng con chỉ muốn ăn cùng bố mẹ " .
Thấy điệu bộ đáng thương của con trai , hai người Tử Lam và Lâm Dương nhìn nhau , cuối cũng không nhịn được mà nở nụ cười . Tử Lam nói :
" Được được mẹ cho con xuống ngồi cùng bố mẹ nhưng con chỉ được ăn cháo thôi "
Cậu liền gật đầu lia lịa :" nhất định được ạ ".
Cậu định nhảy xuống giường một lần nữa liền bị Lâm Dương thẳng tay cõng lên . :
" A.....ba , thả con xuống , con tự đi được " .
Tử Hàm bất ngờ kêu lên , thầm lòng : Ba mình.... từ bao giờ cõng được người đàn ông 27 tuổi ?? không phải ! . Tử Lam liền cắt ngang suy nghĩ của cậu nói :
" đừng quậy chân con lâu không hoạt động giờ khó đi vững ".
:" Vâng " .
Tử Hàm đáp lại rồi quay về dòng suy nghĩ của mình :
Nếu bố mẹ trẻ như vậy , tức là cậu đã trở lại mang hình dáng thời còn bé ! :
"Được rồi con ngồi ở đây "
trong lúc cậu nghũ ngợi thì đã được ba cho ngồi lên ghế mất rồi .Cậu thở dài trong lòng :
Thôi vậy , dù sao đây cũng chỉ là mộng , nhìn thấy ba mẹ chân thật như vậy khiến cậu thật sự ấm lòng , thầm cảm ơn ông trời mà cắm mặt vào ăn cháo:
" ngon quá" :
" Ăn từ từ thôi " Nhìn thấy con trai mình tỉnh dậy mà vẫn bình an , họ không khỏi mừng rỡ .
một lúc sau , cậu ăn xong thấy người lại có chút uể oải :
Cái cơ thể này thật sự giống hệt cậu hồi bé , yếu chết đi được .
Lâm Dương đã vào phòng làm việc , thấy con trai mình đã mệt , Tử Lam nhẹ nhàng xoa đầu con trai mình nói :
" Mệt rồi phải không , mẹ dẫn con lên phòng nhé " Tử Hàm không còn sức liền gật đầu đáp lại mẹ , để mẹ dìu lên phòng .
Sau một hồi đắp chăn cẩn thận , Tử Lam hôn nhẹ một cái lên chiếc trán nhỏ của Tử Hàm chúc cậu ngủ ngon . Không hiểu sao lúc này cậu bỗng có chút xúc động nói nhỏ :
" Mẹ , con yêu mẹ " .
Dù vậy nhưng Tử Lam vẫn nghe thấy cô không nói gì mà nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa .
Cậu không ngủ được hay nói đúng hơn là cậu không dám ngủ , cậu sợ khi qua giấc mộng đẹp này mọi thứ sẽ biến mất , cậu sẽ thật sự chết nhưng chỉ vì cậu gặp lại được bố mẹ mà giờ cậu lại lưu luyến không dứt .
Cuối cùng vì không chống lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi , cầu mong ngày mai vẫn được nhìn thấy bố mẹ của mình.....
...________________ Hết chương 2_______________...
Tử Hàm :" Tôi 27 tuổi rồi viết cái kiểu gì như đứa trẻ lên 3 vậy " :Đ??.
Thiên Tinh Tử : Thì anh cũng phải vào vai cho hợp chứ :"> với cả cũng đáng yêu mà . ( biện minh)
Thiên kỳ :" Đúng vậy "
Tử Hàm :"........?."( đúng cái quái gì )
Thiên kỳ :" Tác giả viết kiểu gì vậy "
Tử Hàm :" Đún......" ( Đúng vậy )
Thiên kỳ :" Tại sao chương này anh ấy dễ thương vậy mà không có mặt của tôi ?" :"(((
Tử Hàm :"......."
Thiên Tinh Tử :......
____________________________________________
Thiên Tinh Tử :Ò.....lần sau sẽ rút kinh
nghiệm
Updated 50 Episodes
Comments
I'm a Holmesian
Cute ghê
2021-12-31
1
*× LSTAR ×*
hơi trống :"))
2021-12-24
1