Kỷ Nguyên Tận Thế
( P/s: Toàn bộ thiết lập và bối cảnh trong truyện đều do tui chém gió ra, không có thiết lập cơ sở nào, thỉnh không cần kiểm chứng.)
****
Một buổi sáng đẹp trời, giữa thành phố náo nhiệt với cơ số là những toà nhà cao tầng, cùng nhiều chiếc phi cơ đang bay lượn trên không trung.
Đây là tương lai, trái đất năm 3055.
Trong toà nhà cao tầng nọ, có người đàn ông kia còn đang say giấc. Dù người còn ngủ nhưng ngôi nhà lại đang bắt đầu những hoạt động đầu tiên của nó. Cánh tay máy xuất hiện ở không gian bếp, nó cầm ấm nước nóng rồi rót ra cốc, cho cà phê vào khuấy đều, đổ thêm 1 chút sữa đặc hương thơm nồng nàn khiến người ta bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên. Tiếp tục bắc chảo lên bếp, nó thuần thục lấy ra trứng và rau củ, nhanh nhẹn nấu 1 bữa sáng gồm cơm, trứng sốt cùng 1 bát canh rau củ hầm xương.
Đồng hồ treo tường điểm 7h, cũng là lúc cánh tay máy bày biện xong bữa sáng. Chiếc tay máy thu lại, giọng êm ái của nữ giới vang lên.
" Cậu chủ, dậy thôi! Hôm nay cậu muốn đi thăm bảo tàng mà phải không? ".
Người đàn ông mơ màng mở mắt, ngửi đc hương thơm của cà phê anh thoáng thanh tỉnh lại. Cất giọng trầm trầm.
" Uh, tôi dậy đây... "
Bước xuống giường bàn tay bị che khuất dưới chăn lộ ra, đó là 1 bàn tay máy, nắm mở những đốt tay bằng sắt, gương nặt người đàn ông thoáng ảm đạm. Đi vào phòng tắm, anh bắt đầu tắm rửa.
Bên ngoài chiếc tay máy từ đầu giường hiện ra gấp gọn lại chăn và trải phẳng lại chiếc ga giường, bảo đảm chắc chắn ko còn hạt bụi nào trên giường mới vươn tay chuẩn bị quần áo cho người đàn ông.
Ngồi vào bàn ăn cơm, anh bắt đầu chuẩn bị tài liệu để ngày kia đi làm. Khẽ cau mày nhìn tập hồ sơ dày cộp, bản dự án thiết kế người máy Al này vẫn luôn khiến anh đau đầu cả tuần nay rồi. Nhìn tivi thông báo về những đợt tấn công bên ngoài vũ trụ, anh đăm chiêu nhìn đến mê mẩn. Bộ quân phục vũ trụ kia thật là đẹp, anh đã từng nghĩ mình sẽ vào quân đội để thi vào ngành lái tàu bay chiến đấu. Nhưng tất nhiên, làm gì có chuyện tương lai lại đi theo ý mình chứ. Vào ngày thi vào trường quân đội, gia đình anh gặp tai nạn, cả nhà trừ anh không 1 ai sống sót. Cánh tay phải của anh bị dập nát, phải dùng tay máy, ước mơ vào không quân của anh đành gác lại. Mất gia đình, ước mơ bị hủy hoại anh mất phương hướng 1 thời gian thật lâu. Bạn bè lo lắng nhưng cũng ko vực đc anh dậy, lúc tưởng như đành buông xuôi định xin giấy trợ cấp để mặc anh sống vô định thì anh lại bò dậy, xin vào 1 công ty chế tạo Al. Bắt đầu chuỗi ngày sống như 1 cỗ máy, biết là không tốt nhưng dù sao cũng tốt hơn để anh sống nhờ trợ cấp xã hội.
Bởi vì anh thông minh nên môi trường làm việc không làm khó đc anh. Trong vòng 5 năm, anh đã có vị thế nhất định trong công ty, sáng chế của anh giúp đất nước tăng trưởng GDP lên rất cao. Được chính phủ trao tặng bằng khen nhà sáng chế của năm. Tương lai sáng lạn, sống ở khu cao cấp nhất trong thành phố, những tưởng nhân sinh của anh đã đủ viên mãn rồi, thế nhưng đến nay cũng đã 40 tuổi rồi anh vẫn chưa tìm cho mình 1 người bạn đời, kệ cho bạn bè mai mối anh vẫn bình đạm mà từ chối hết thảy.
" Cậu chủ, đài dự báo sẽ có mưa lớn chiều nay, hôm nay không tiện đi bảo tàng đâu ạ." Giọng nói êm dịu của hệ thống thật khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
" Không sao, hôm nay là chủ nhật không đi thì sẽ phải đợi đến tuần sau... Windy, chuẩn bị ô và xe cho tôi nhé!." Người đàn ông bình đạm trả lời.
" Hiểu rồi, cậu chủ..."
Đúng 8h, anh bước ra khỏi toà nhà. Trèo vào ô tô từ trường cá nhân, anh lái xe thẳng đến nơi lớn nhất của thành phố này.
Bảo tàng lịch sử kỷ tận thế.
***
Updated 78 Episodes
Comments
Lợi Nguyễn văn
hóng
2022-10-19
0
Kê mẹ cuộc đời, vẫn cứ FA
hay lắm tgiả
2021-11-18
3