Vào tới cửa tôi thấy một người phụ nữ, dáng vẻ tiều tụy nhợt nhạt. Bà ấy nhìn tôi mỉm cười nồng hậu. Giờ tôi đã biết Kiệt giống ai, nước da trắng trẻo kia y hệt mẹ cậu ấy.
- Cháu đến đây một mình sao?
- Vâng.
- Nào ngồi xuống ăn cơm đi. Chỉ có mấy món đạm bạc, cháu đừng chê nhé.
- Cảm ơn bác.
Đây là bữa cơm đặc biệt nhất trong hai mươi mấy năm qua của tôi. Bình dị và ấm áp, không phải sơn hào hải vị nhưng rất ngon. Kiệt ngồi bên cạnh ăn rất từ tốn, nhìn hai mẹ con họ, tôi vẫn giữ suy nghĩ đó, chắc chắn không phải người ở đây. Tôi tò mò hỏi.
- Bác là người Hoa ạ?
- Không, bác là người Kinh.
- Vậy gia đình mình chuyển tới đây lâu chưa hả bác?
- Cũng được mười năm rồi, mới đó mà nhanh thật.
Bà Quý, mẹ của Kiệt chậm rãi trả lời. Sự ủ dột đằng sau nụ cười gượng gạo kia nói cho tôi biết hai mẹ con họ nhất định gặp chuyện gì đó nên mới chuyển tới đây. Kiệt không được vui cho lắm, quay sang nhìn tôi hỏi.
- Chị ăn thêm cơm không?
- Cho tôi chén nữa.
Tôi ăn tận ba chén, bình thường tôi không ăn nhiều, có lẽ thay đổi không khí nên có tâm trạng hẳn. Kiệt rất chu đáo, bà Quý vừa đặt chén xuống cậu ấy đã rót nước đưa tới, dặn dò.
- Mẹ ngồi một lát rồi về phòng nghỉ đi.
- Ừ, mẹ biết rồi.
Không biết bà ấy bị bệnh gì, trông có vẻ hơi nặng thì phải. Thấy tôi nhìn bà Quý chăm chú, Kiệt quăng cho tôi ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhắc nhở tôi đừng lo chuyện bao đồng. Gắp miếng cải mèo cuối cùng bỏ vào chén, tôi mỉm cười ăn ngon lành.
Ăn xong, tôi theo Kiệt ra sau rửa chén, cậu ấy làm việc nhà rất thạo, tôi chỉ ngồi một bên nhìn.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười tám.
- Năm nay cậu đang học mười hai hả?
- Tôi nghỉ rồi.
- Sao vậy?
- Chị quan tâm đến chuyện của người khác quá đấy.
Chưa gì cậu ấy đã xù lông với tôi, thái độ gai góc như con nhím vậy. Không hỏi nữa, tôi chuyển sang đoán mò. Hoàn cảnh gia đình có lẽ là nguyên nhân lớn nhất khiến Kiệt nghỉ học. Cậu ấy nhìn rất sáng sủa, vầng trán cao cao kia có tố chất lắm, người ta hay bảo trán cao thông minh còn gì. Tôi đứng lên hỏi.
- Ngày mai cậu có rảnh không?
- Chị hỏi làm gì?
- Làm hướng dẫn viên cho tôi, một ngày tôi trả cậu một triệu.
Kiệt nhướng mày đáp.
- Chị muốn đi đâu?
- Trước tiên tôi muốn ngắm hoa tam giác mạch.
- Được, sáng mai bảy giờ chúng ta lên đường, nhưng tôi chỉ đưa chị đi tới trưa thôi.
- Ừ, tôi cũng muốn nghỉ ngơi. Quyết định vậy đi.
Thỏa thuận xong tôi hài lòng, về phòng ngủ một giấc tới chiều. Bố tôi vẫn chưa thấy gọi, giờ này không thấy tôi chắc ông cũng biết con gái mình bỏ nhà đi rồi. Tôi khó chịu ném điện thoại vào trong chăn rồi nằm tiếp. Bên ngoài có tiếng xe máy, tôi nghe tiếng cửa gỗ bị đẩy ra nhưng mãi không thấy ai nói gì cả. Tôi gấp chăn gọn lại rồi đi ra. Kiệt đang uống nước, chiếc áo khoác jean sờn màu đặt trên ghế. Hình như cậu ấy mới đi đâu về, tôi nhìn ra sân mỉm cười hỏi.
- Cậu kiếm ở đâu ra xe máy nhanh vậy?
- Tôi mượn của bạn.
- Người ta lấy cậu bao nhiêu, tính thêm vào, tôi trả.
- Không cần đâu, số tiền kia nhiều rồi.
- Tối nay có thịt không, tự dưng lại thèm.
Kiệt lấy chìa khóa đứng lên nói.
- Để tôi đi mua.
- Ừ, sẵn tiện mua cho tôi ít kẹo với nhé, tự dưng lại cảm thấy nhạt miệng.
- Chị còn tự dưng gì nữa không, nói tôi mua một lần?
- Hết rồi.
Tôi cười tươi xua tay, trời về chiều rất mát mẻ, không khí cực kì thoáng đãng khác xa cái mùi khói bụi ô nhiễm. Sống ở đây cũng thích lắm chứ. Đằng sau bà Quý lên tiếng.
- Kiệt nó đi đâu rồi hả cháu?
- Vâng, cậu ấy đi mua ít đồ.
Tôi kéo ghế cho bà ấy ngồi, hồi trẻ bà Quý cũng thuộc dạng có nhan sắc, tầm tuổi này rồi đường nét khuôn mặt vẫn rất đẹp. Tôi nhìn bà ấy mỉm cười đánh giá.
- Nhà này chỉ có hai mẹ con bác thôi ạ?
- Ừ, bác lại hay đau bệnh, mọi thứ đều đặt lên vai Kiệt hết, nó giỏi lắm, mấy năm qua cũng vất vả không ít.
- Bác không có họ hàng gì thân thích ở đây sao?
- Không có.
- Vậy trước kia bác sống ở đâu?
Bà Quý nhìn xa xăm ra cửa, giống như đang nhớ về thời trẻ, bâng khuâng đáp.
- Trước kia bác ở Hà Nội.
Nói đến đây bà ấy buồn buồn nên tôi không hỏi nữa. Mỗi người đều có quá khứ, nếu không vui thì đừng cố khơi gợi.
Tôi đi loanh quanh ngoài sân một lúc thì Kiệt về, cậu ấy gỡ mũ bảo hiểm ra, gương mặt điển trai có chút uể oải, đưa bịch giấy cho tôi nói.
- Kẹo của chị này.
- Cảm ơn cậu. Có mua thịt không vậy?
- Có.
- Cậu định nấu món gì?
- Tối chị ăn rồi biết.
Tôi gật đầu, bóc vỏ một viên kẹo bỏ vào miệng cười tươi nói.
- Cậu nấu ngon lắm, còn hơn cả tôi.
Nghe xong Kiệt bỗng dưng nhếch môi, thẳng thừng đáp một câu khiến tôi mất hứng.
- Tôi đoán chị chả biết nấu món gì.
Lần đầu tiên bị một người nhỏ tuổi hơn mình xem thường. Không thèm nói chuyện với cậu ấy nữa tôi bỏ về phòng.
Gần bảy giờ, bóng tối đã xâm chiếm, bao trùm mọi ngóc ngách trong thị trấn nhỏ. Tôi sấy khô tóc rồi đi ra, ánh sáng vàng nhạt từ trần nhà chiếu xuống, cảm giác khoan khoái dễ chịu. Mâm cơm trên bàn nhìn phong phú hơn lúc sáng, rau thịt đầy đủ. Bà Quý xới cơm, nheo mắt hỏi.
- Tối nay con nấu nhiều vậy?
Kiệt không trả lời vội mà nhìn sang tôi, trong mắt hiện lên ý cười.
- Chị ấy ăn nhiều hơn chúng ta nên con nấu thêm.
Tôi cười gượng gạo cúi đầu, quả thật tôi ăn hơi nhiều, bình thường chỉ ăn một chén, có khi còn giữ dáng chỉ uống nước ép. Nhưng đến đây khẩu vị liền thay đổi, đồ ăn ngon một phần, còn lại có lẽ là vì bữa cơm mang không khí ấm áp của một gia đình. Bà Quý chốc lát lại hỏi han sợ mấy món ở đây tôi ăn không quen. Một bữa cơm kéo dài hơn nửa tiếng, tôi vừa ăn vừa nói chuyện, bụng no căng như quả bóng.
Tôi thường hay ngủ trễ, do đó ăn xong không về phòng ngay mà ra sân ngồi hóng mát. Phía sau nhà Kiệt đang rửa chén, tôi nghe tiếng lục đục nãy giờ vẫn chưa xong.
Sống ở cũng thích thật, êm ả, tĩnh lặng không chút phiền não. Tôi gạt đi những trăn trở của bản thân, hòa mình vào thị trấn bé nhỏ này để tận hưởng dư vị khó tìm.
- Chị chưa ngủ hả?
Kiệt đứng phía sau tôi, hình như cậu ấy vừa mới tắm xong, mùi dầu gội thoang thoảng bay tới. Tôi thoải mái dựa ra ghế đáp.
- Tôi chưa buồn ngủ.
- Chị là sinh viên năm mấy rồi?
- Năm cuối, vài tháng nữa là tốt nghiệp.
- Ngành gì vậy?
- Quản trị kinh doanh.
Tôi không có ước mơ gì, lúc đăng ký nguyện vọng, bố muốn hướng tôi theo ngành này nên mới chọn. Nghĩ lại hồi đó tôi nghe lời bố răm rắp, mới có mấy năm đã thay đổi rồi. Kiệt đứng bên cạnh tôi, mặt hơi ngửa lên trời, dáng vẻ cô độc khiến tôi không thể rời mắt. Tôi khẽ hỏi.
- Mẹ cậu mắc bệnh gì vậy?
- Bà ấy bị viêm phổi, đã chuyển sang giai đoạn mãn tính.
- Có phải mẹ cậu sợ tốn tiền nên mới chậm trễ điều trị không?
- Ừ.
Với tôi tiền bạc không quan trọng nhưng sống trong hoàn cảnh của Kiệt mới thấy không có tiền bất lực cỡ nào. Ở đây mọi thứ không được đầy đủ như thành phố, cuộc sống có phần khó khăn hơn nhưng bù mọi người chất phác, nhiệt tình. Tôi đứng lên, lấy tiền trong túi đưa cậu ấy.
- Tôi đưa trước tiền thuê phòng.
- Tôi nhận một nửa thôi, chị đưa nhiều quá rồi.
- Cậu cứ cầm hết đi, tôi còn ở lại lâu mà.
- Không.
Cậu ấy một mực từ chối, hết cách tôi đem số tiền còn lại nhét vào túi quần Kiệt. Khi tay tôi chạm vào đùi cậu ấy giật mình né ra.
- Chị làm gì vậy?
- Ai bảo cậu không nhận.
Tôi gãi đầu, giả vờ bình thản lãng sang chuyện khác. Vừa rồi tôi quên mất mình là con gái, tự nhiên đút tiền vào túi xong lại sờ đùi người ta thật mất mặt quá.
- Ngày mai mấy giờ xuất phát vậy?
- Bảy giờ.
- Được. Tôi về phòng đây, chúc cậu ngủ ngon.
Tôi hay ngủ dậy trễ nên phải cài tận hai cái báo thức, xong xuôi kéo chăn đắp ngang ngực rồi từ từ nhắm mắt. Biến mất một ngày không ai tìm tôi nhiều lúc cảm giác thế giới này chẳng có ai hiểu mình. Tôi đã tìm được một nơi lí tưởng, ban đêm ở đây rất yên tĩnh, mơ màng một lát đã ngủ say.
Updated 45 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
hơi không thích nhân vật xưng tôi , nhưng mà đọc truyện lại cảm giác rất cuốn
2023-03-28
1
Bằng Lăng
❤️❤️❤️❤️
2021-12-14
1