Giữ kẽ

Tôi nghe tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, chắc hẳn Khánh đang tìm xem tôi có trong phòng hay không. Anh ta lùng sục khắp nơi nhưng không thấy được chỗ tôi đang trốn. May thật, nếu để Khánh bắt được, chắc chắn sẽ có một trận ẩu đả diễn ra.

- Đừng để tao phát hiện mày có ý đồ với Thư, tao mà có bằng chứng thì mày chết chắc, lúc đó bố sẽ chẳng bênh vực mày nổi.

Tiếng sập cửa thật mạnh vang lên, không gian trở lại yên tĩnh.

- Chị ra đi.

Tôi thở phào đứng lên, tự dưng lại thấy lo cho Kiệt vì câu cảnh cáo của Khánh vừa rồi. Kiệt vẫn điềm tĩnh nói.

- Đợi một lát anh ta ra ngoài rồi về.

- Chúng ta đừng có những hành động như lúc nãy nữa.

- Chị không thích hay sợ anh ta?

- Tôi sợ bố cậu biết, tôi không trả nổi mười lần tiền đền bù đâu.

Lý do này khá hợp lý vừa khiến Kiệt khinh thường tôi. Phải, tôi muốn biến mình thành một kẻ hám tiền như Khánh nói để cậu ấy thôi quyến luyến nữa. Mọi chuyện nên dừng tại đây, nếu đi quá xa cậu ấy sẽ bất hòa với bố mình, đó là điều tôi không muốn chút nào.

Kiệt nhếch môi đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

- Anh ta đi rồi.

- Vậy tôi cũng về đây. Ngủ ngon.

Tâm trạng không tốt nên tôi lái xe rất chậm, về đến nhà đã hơn chín giờ. Vào tới cửa, tôi ngạc nhiên khi tối nay Vũ không ra ngoài cậu ta đang xem tivi ở phòng khách, đúng là khó tin.

- Làm gì bất ngờ dữ vậy?

- Bình thường giờ này không thấy cậu ở nhà.

- Tôi có việc muốn nói với chị.

- Cậu nói đi.

Kể từ khi mẹ con Vũ dọn về đây sống, đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện nghiêm túc với nhau. Vũ hắng giọng.

- Tuần sau tôi đi công tác nhờ chị quan tâm đến mẹ giúp tôi.

- Điều này cậu không cần phải lo. Còn gì nữa không?

- Về chuyện cưới tên Khánh, chị không cần suy nghĩ lại hả?

- Tiền tôi cũng nhận rồi, không thay đổi được gì nữa.

Vũ nhướng mày, thấy cậu ta quan tâm đến mình tôi cũng vui vui. Chợt nhớ ra tôi đã đồng ý với Khánh tối mai sẽ đi chơi với anh ta, sẵn tiện có Vũ nên tôi dò hỏi trước.

- Cậu biết Khánh thường hay lui tới những chỗ nào không?

- Có biết, anh ta là khách VIP của mấy quán bar lớn ở Hà Nội.

- Anh ta ngoài mê gái ra thì còn sở thích gì đặc biệt nữa?

- Phê thuốc.

Vũ trả lời ngắn gọn xúc tích, tôi há mồm không biết hỏi gì nữa. Bao nhiêu cám dỗ trên đời Khánh không thiếu món nào, cứ sống hưởng thụ, trác táng như vậy tiền chất cả núi cũng tiêu hết. Thấy tôi bị dọa cho sợ, Vũ cười cười nói.

- Chị đừng ngạc nhiên quá, cưới nhau về bao nhiêu thói hư tật xấu của anh ta cũng lộ hết thôi. Theo như tôi thấy, chị không chịu nổi quá ba ngày.

- Phải rồi, anh ta có một người em trai, cậu có nghe nhắc đến không?

- Cậu ta tên Kiệt, hai mươi ba tuổi, phó giám đốc của tập đoàn Thiện Đức, nghe đâu rất có năng lực.

Vũ chơi chung với đám thiếu gia nhà giàu bậc nhất Hà thành, hỏi cái gì cậu ta cũng biết, giống như bách khoa toàn thư vậy. Bốn năm qua tôi ở Úc nên không rành, thấy tôi nhắc đến Kiệt, cậu ta tò mò hỏi.

- Đừng nói chị có hứng thú với cậu ta?

- Ừ, lúc trước từng có.

- Chị chết chắc rồi, nếu Khánh biết, anh ta không để yên đâu.

Tôi biết chứ, vậy nên mới không muốn dây dưa với Kiệt nữa. Ngồi một lát rồi về phòng, thay quần áo, tẩy trang xong thì đi ngủ. Nằm trên giường, tôi vô thức sờ lên môi, nụ hôn của Kiệt làm tôi mất ngủ cả đêm.

Sáng nay tôi đến dự buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty AL, họ là đối tác cung cấp thiết bị nội thất cho công ty mấy năm gần đây. Hai bên hợp tác thuận lợi nên mọi hoạt động của AL đều mời bố tôi. Hồi đại học tôi có theo bố ra ngoài dự tiệc vài lần, cũng quen biết một số người. Giờ trở về tất cả đều dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn tôi. Thời thế thay đổi lòng người cũng thay đổi theo.

- Chào cô.

Một người đàn ông ngồi xuống cạnh tôi, chiếc bàn mười người dần kín chỗ. Tôi lịch sự mỉm cười đáp lại. Anh ta hình như có hứng thú với tôi, ánh mắt dừng lại thật lâu, còn bắt chuyện trước.

- Cô là Tổng giám đốc của công ty xây dựng Quốc Hùng đúng không?

- Phải, là tôi.

- Rất hân hạnh được gặp cô, bông hồng của ngành xây dựng.

Trước những lời khen có cánh, tôi chỉ cười trừ, không mấy quan tâm lắm. Trên sân khấu đã bắt đầu màn giới thiệu, tôi vờ như chăm chú nên phớt lờ anh ta. Chiếc ghế cuối cùng phía bên tay phải vẫn chưa có người ngồi, hơn mười phút sau, chủ nhân của nó mới xuất hiện. Dáng người cao cao này nhìn rất quen mắt, trùng hợp thế nào lại là Kiệt. Cậu ấy tới trễ nhưng rất được săn đón, mọi ánh mắt đều tập trung về phía này. Kiệt gật đầu chào những người chung bàn, sau đó nghiêm túc nhìn lên sân khấu, chẳng đoái hoài gì đến tôi.

Kiệt đang làm đúng, cậu ấy tốt nhất cứ hành xử như vậy. Chỉ là bản thân tôi lại mâu thuẫn, khi ngồi gần cậu ấy thật khó mà kiềm nén cảm xúc của mình. Kiệt ngồi phía trước, bờ vai vững chãi thẳng tắp, đừng nói đến chuyện tuổi tác, cậu ấy bây giờ không dành cho tôi nữa rồi.

- Chúng ta có thể giữ liên lạc với nhau không?

Người đàn ông bên cạnh liên tục thể hiện sự quan tâm quá mức với tôi. Anh ta là trưởng phòng marketing của AL, từ nãy tới giờ cứ nói chuyện không ngừng làm tôi mất tập trung. Tự dưng anh ta hỏi xong Kiệt cũng quay lại, chờ xem phản ứng của tôi như thế nào. Đối với những trường hợp như vậy, tôi không ngần ngại mà từ chối.

- Nếu liên quan đến công việc, anh có thể trao đổi với thư ký của tôi.

- À vâng, tôi hiểu rồi.

Anh ta ái ngại cười cười, quay sang bắt chuyện với người bên cạnh. Đàn ông nói nhiều không phải gu của tôi, lúc này dưới bàn bỗng có một bàn tay lướt qua tìm kiếm, sau đó nắm chặt tay tôi. Giật mình nhìn xuống, tưởng ai, hóa ra là Kiệt. Cậu ấy ngồi nghiêng một bên, mắt nhìn lên sân khấu, hành động mờ ám dưới bàn chẳng ai nhìn thấy cả, ngang nhiên nắm chặt tay tôi không chịu buông.

Từng ngón đan vào nhau, Kiệt bình thản kéo tay tôi đặt lên đùi. Cách một lớp vải, tôi có thể cảm nhận được da thịt săn chắc nóng bỏng. Nhớ hồi trước tôi lỡ sờ đùi Kiệt đã bị cậu ấy tránh như tránh tà, giờ thì ngược lại. Cúi đầu cười mỉm, tôi không rút tay về để xem Kiệt muốn làm gì. Mọi người bắt đầu bàn tán về sản phẩm mới, tâm tư của tôi đã dành hết cho người đàn ông phía trước nên lắng nghe chứ không lên tiếng.

- Đêm qua chị thiếu ngủ hả?

- Sao cậu biết?

- Nhìn lớp trang điểm dày cộm trên mặt chị nên đoán thôi.

Kiệt ghé vào tai tôi nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai đứa đang bàn về sản phẩm mới của AL.

- Tôi muốn uống nước, cậu bỏ tay ra đi.

- Tôi lấy cho chị.

Hành động đưa nước của Kiệt đã thu hút được sự chú ý của trưởng phòng marketing bên cạnh. Anh ta trầm ngâm như đang nghĩ ngợi gì đó. Tôi dứt khoát đẩy tay Kiệt ra, ngồi thẳng người uống nước. Buổi ra mắt kéo dài hơn hai giờ đồng hồ nhưng tôi đã về từ trước, lúc đứng lên, Kiệt cũng đi theo. Về chuyện kết hôn giữa tôi và Khánh, vẫn chưa công bố ra ngoài nên hiện tại không ai biết cả. Thấy Kiệt đi cùng tôi, vài phóng viên có mặt liền chụp ảnh.

Nghĩ lại thái độ của Khánh tối qua, tôi vội bước nhanh hơn, không muốn bọn họ tung tin đồn khiến Kiệt khó xử. Ra đến bãi đậu xe, tôi không thấy cậu ấy phía sau nữa, yên tâm rời đi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play