...[Đam mỹ học đường]...
...#TÌNH_YÊU_ SIÊU_ NGỌT#...
...🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀...
...Chap 1: Thi tuyển sinh...
•
•
Sân trường cấp hai những ngày cuối tuần có phần đông đúc và náo nhiệt hơn bình thường, học sinh chen chúc nhau đứng tập trung trước bảng thông báo việc thi cử trong tháng này. Chủ yếu là xem ai lại đứng đầu bảng, và ai đứng cuối bảng. Cũng như ai nấy cũng mang một tâm trạng thấp thỏm, chỉ tay dò xem mình có đủ điểm vào trường cấp ba mong ước hay không... Mấy cô nữ sinh xem xong, có người mặt tươi như hoa, có người buồn hiu và thất vọng, chen ra ngoài. Trước bảng thông báo vẫn đông đúc người.Trước cổng trường, tiếng xe buýt tới.
Xe dừng lại, một lượng lớn học sinh cấp hai ào xuống, có xô đẩy, có chen chúc. Đợi mọi người xuống gần hết, cậu nam sinh ngồi dãy cuối, nhẹ nhàng gỡ ra tai nghe, cất gọn vào cặp, rồi chậm rãi đứng dậy, bước chân có chút không vững, loạng choạng vì say xe. Cậu ôm cặp bước xuống bậc xe từ từ, sau lưng có một cô nữ sinh, thấy cậu say xe, có ý tốt, đỡ cậu một chút, cẩn thận hỏi :
- Cậu không sao chứ, say xe sao, cậu ổn chứ?
- A....tôi không sao, cảm ơn cậu, có lẽ vẫn là không quen không khí trong xe...
Cô gái có chút ngỡ ngàng, thanh âm thật mềm mại, ngọt ngào và dịu dàng còn hơn cả con gái nữa, mặc dù không thấy được gương mặt nhưng qua lớp khẩu trang mỏng, trực giác cho cô biết người này thanh tú, chắc chắn dung mạo rất xinh đẹp.
- Được rồi, cậu đi từ từ thôi
- Cảm ơn cậu.
Cậu cúi đầu, rồi quay đi, cô nữ sinh không hiểu tại sao, nhưng vẫn muốn đứng đấy nhìn theo bóng lưng kia một chút cho tới khi không thấy nữa mới đi. Một cậu bạn đáng yêu và tử tế. Cô gái quay đi. Ánh mặt trời cũng chói chang hơn rồi.
..._______...
*Tại một ngôi trường cấp hai khác
- Trời ạ...tôi chắc không học tiếp rồi
- Sao bi quan thế kia, còn một môn quyết định nữa kia mà.
- Nhìn mặt tôi chắc giỏi môn Toán nhỉ?
-Đương nhiên không rồi....
Cậu nam sinh nằm đó gãi gãi đầu rồi khẳng định như thế. Cậu bạn đối diện cũng âm u, chán nản nhìn đối phương.
- Thì đấy.
Vừa đi tới cầu thang thôi đã nghe thấy tiếng trò chuyện với nhau của mấy cậu nam sinh ở hành lang, than vãn về việc điểm số, cũng có bạn chỉ đứng lặng lẽ một góc, mắt chăm chăm dán vào trang sách, ôn bài.
Cũng phải, hôm nay là ngày thi cuối cùng rồi, quyết định xem có thi lên lớp 10 thành công không. Cuộc thi tuyển sinh năm này có chút gắt gao hơn. Đề thi tốt nghiệp đã khó, thi tuyển sinh càng khó hơn, học sinh quyết định tham gia thi tuyển sinh càng thêm ít ỏi. Phần lớn từ bỏ thi cử để học tiếp, có lẽ cũng đang tất bật với công cuộc tìm việc làm.
Phó Hiểu An chậm rãi đảo mắt, dừng tại một góc khuất chỗ xa xa, cậu cười nhẹ, đi chậm đến đấy rồi lấy ra sách, vở. Đứng đấy và yên tĩnh, bình tâm, học bài.
- Chừng nào thi vậy?
- Tận 1 tiếng mấy nữa ấy
Nghe vậy cậu cũng khẽ liếc mắt nhìn đồng hồ trong phòng thi, trộm xem thử thì thấy đúng là tầm khoảng một tiếng hơn. Đêm qua cậu thức suốt, hơn 4 giờ sáng mới chợp mắt được một chút, mà còn mộng mị mơ thấy không thi đậu, giật mình tỉnh giấc thì phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm rồi. Thật sự quá đáng sợ đi. Làm gì có ai vui được khi mơ thấy mình thi rớt bao giờ.
Tiếng nhạc ầm ĩ bỗng phát ra từ ngôi nhà sát trường học. Cô nữ sinh đứng cách cậu ba, bốn bước chân cỡ vừa, cau mày nhăn nhó.
- Trời đất, sáng bưng con mắt ra rồi mà hát hò cái gì không biết, hát cứ như cái máy phát bị nhiễu mà cứ hát hoài, đúng là không có ý thức.
Hừ! ... Thanh âm ấy phát ra, cậu khẽ nhìn cô bạn đó, thầm đánh giá qua một lượt. Mái tóc xoăn xõa ra dài đến thắt lưng, bồng bềnh trông rất óng ả, nhìn đến gương mặt thì rất xinh, môi đỏ với đôi mắt màu nâu hạt dẻ trông cứ như thiên sứ ấy. Cơ mà...hoa hồng đẹp là hẳn có gai. Cô gái này cho chút đanh đá, cứ cau mày, bực dọc vì tiếng ồn làm cô không sao tập trung ôn bài được.
- Cậu nhìn cái gì
- A....
Giật mình khi cô ấy nhìn sang, cậu luống cuống cúi đầu xin lỗi. Thấy người đối diện trông chừng rất dễ thương, bộ dạng còn ngoan ngoãn, ánh mắt nhìn mình cũng không phải thèm thuồng biến thái như mấy đứa mà cô gặp. Mà là ánh mắt ngây thơ, ngốc nghếch. Lông mày cũng đang khẽ giãn ra, cô gái ấy gấp lại quyển sách tham khảo Toán học dày cộm, chậm rãi lại gần.
- Không cần cúi đầu như thế, tôi cũng không cảm thấy thoải mái hơn đâu.
- A ....xin lỗi cậu. Tôi...tôi thật tình không có ý nhìn cậu chằm chằm như vậy...chỉ là tôi cảm thấy cậu khá lạ. Cậu học lớp nào...
Khẽ quan sát con người nhỏ nhắn trước mặt, cô phì cười, bộ dáng cũng quá đáng yêu rồi a.
- Tôi là nữ sinh của khu A dãy bên kia kìa, cậu học ở khu C nhỉ, chưa thấy tôi cũng là lẽ đương nhiên, trông bộ dạng cậu khá là hướng nội nhỉ
- À...
Cậu lúng túng gãi đầu, thật sự không biết nên nói gì cả.
- Tôi được xếp thi trong phòng này, rất vui được làm quen. Tôi là Lưu Nhã Lam, gọi tôi Lam Lam được rồi.
- Tôi là Phó Hiểu An. Cậu gọi thế nào cũng được hết
- Thế tôi gọi cậu là tiểu An được chứ?
- Có thể!
- Vậy thôi, cậu cứ tiếp tục bài đi, thi tốt nhé!
- Cảm ơn, Lam Lam thi tốt nhé!
Khẽ cắm tai nghe, mở một bản nhạc nhẹ nhàng không lời, cậu con trai lại lặng lẽ ôm sách vở, ôn thi. Dãy hành lang tầng này im lặng đến lạnh người, sắp thi rồi, tâm trạng đâu mà bàn luận này này nọ nọ nữa, tạm gác lại một bên, thi xong tha hồ nói. Mà quan trọng phải làm bài tốt một chút, không thôi ra khỏi phòng, về tới nhà vẫn ỉu xìu chán nản thì cơm nước cũng chẳng nuốt cho trôi. Đề ôn có bao nhiêu cũng luyện qua rồi, cũng không biết thành tích sẽ tới đâu. Đúng là...nỗi sợ thi cử vẫn luôn đứng top 1 danh sách những điều gây lo sợ nhất trong môi trường học đường. Thật là... cũng quá căng thẳng đi. Dây đàn căng còn đứt ngang, dây thần kinh căng đến cực đại, có đứt phập một cái luôn không. Haha
(Tiếng chuông vang lên)
Mấy học sinh rải rác khắp nơi trên hành lang cũng bắt đầu cất đi sách vở, xếp hàng ngay ngắn, nhìn xuống sân, thấy họ lao nhanh lên lớp cũng không phải cảnh tượng gì xa lạ, đi muộn cũng có, đang ăn mà chuông reo thì cũng đành bỏ thôi.
- Này, anh chị nào chen lấn quá thì liền không cần vào phòng thi cử gì hết.
Giọng cô giám thị gắt lên làm không gian yên lặng hẳn, đã ôn bài rồi, cũng đến trường rồi, mà không được vào thi thì cũng rất đáng sợ đi. Công sức chẳng phải là đổ sông đổ biển cả.
10 phút ổn định hàng ngũ, cô giám thị cho mấy bạn nữ vào trước, rồi mới đến các bạn nam. Cô nhìn quanh một lượt học sinh đã ngồi ngay ngắn, không lộn xộn, không nháo nhào. Cô rành rọt phổ biến.
- Ngồi đúng số thứ tự của mình, chỗ của ai nấy ngồi, đã vào thi tuyển sinh rồi mà không nghiêm túc liền đánh dấu bài và mời ra khỏi phòng. Một lúc nữa giám thị khác sẽ mang đề lên và một giám thị nữa sẽ phát giấy thi. Ghi cẩn thận số báo danh. Trật tự. Nghe rõ hết rồi chứ?
Đây vốn không phải giáo viên của trường, mà chỉ là một cán bộ gác thi, nhưng nhìn qua cũng biết là người dày dặn kinh nghiệm, chớ mà qua mặt, thi rớt như chơi. 10 phút trôi qua trong im lặng, có thể nghe rõ cả tiếng quạt trần quay nhẹ nhàng, tiếng lá xào xạc bên ngoài cửa sổ.
Phó Hiểu An ngồi bên cạnh cửa sổ, bàn cuối lớp dãy bên trong, cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nhớ về một người rồi khẽ cười, gương mặt ửng đỏ như đào chín trông rung động lòng người, nét đẹp diễm lệ và dịu dàng ấy làm người khác không khỏi ưa nhìn, ưa ngắm. Đẹp tựa trăng hoa, đẹp chiếm phần thiên hạ cư nhiên là thật.
Tiếng bước chân nơi hành lang làm thu hút ánh mắt của mọi người. Cậu cũng không quan tâm mấy, nhưng khi ánh mắt hướng ra kia, nơi con người vừa mới bước vào đang đứng. Cậu ngạc nhiên, lẫn bất ngờ...Cậu vươn đôi mắt thỏ con nhìn chằm chằm người ấy rồi bịt miệng, đỏ mặt.
"Học....Học trưởng gác thi....."
...______Hết chương 1_______...
Updated 82 Episodes
Comments
Dorabủn
Đừng ghi kí tự tg ơi
2023-08-15
0
✧ mỹ nam ẩn danh ✧
Tên hay quá lm tui đọc thành Nhã Nam :)))
2023-07-17
0
✧ mỹ nam ẩn danh ✧
Cho cái mặt này vào cng hài nhưng hạn chế thui nha tại đây là tiểu thuyết :)))
2023-07-17
1