[Sáng, Hoa viên Vô Sắc Điện]
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Lam Uyển Nghi lại tản bộ quanh hoa viên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng mân mê từng cánh hoa. Nàng rất thích hoa, đã gần vạn năm tuổi rồi, độ tuổi của một lão bà khó tính, nhưng tâm hồn của nàng còn thiếu nữ lắm. Mỗi lần xuất điện, đi đến các tiểu thế giới du ngoạn, là chắc mẩm nàng sẽ mang một vài loài hoa quý hiếm về hoa viên này.
Các tiểu thế giới cũng có quy tắc riêng của nó, giới linh rất nhạy cảm, để bảo vệ chính mình nó chỉ mở lối đi cho ngoại nhân mỗi ngàn năm một lần, mỗi lần chỉ khoảng mười năm, nó còn thiết lập cấm chế linh lực. Uyển Nghi mặc dù là người cai quản các tiểu thế giới nhưng cũng không thể đi ngược lại nguyên tắc đã tồn tại hàng vạn vạn năm.
*Giới linh: linh tính của các tiểu thế giới, được hình thành từ ý chí sinh tồn của vạn vật.
Mặc dù màn chắn của giới linh mạnh mẽ đến đâu nhưng vẫn không đủ sức chống lại “quả cầu lửa” mang thần lực cường đại, nó là hệ lụy của cuộc phân tranh giữa các “đại nhân vật” như Thần cung và Ma phái. Vì vậy, để tránh tai ương cũng như có được sự bảo hộ từ Vô Sắc Điện, giới linh đã lập hiệp ước với Thần Điện. Trong khoảng thời gian mở cửa, giới linh sẽ ưu ái xóa cấm chế linh lực cho người có lệnh bài của Thần Điện và họ có thể tự do mang bảo vật từ tiểu thế giới đi như những món quà trả ơn.
Dạo gần đây, Uyển Nghi rất buồn chán, vì các tiểu thế giới nàng cai quản toàn bộ đều đóng cửa cả rồi. Hơn trăm cái mà lại có mấy cái có thời gian mở cửa trùng nhau, nhờ vậy mà nàng có hơn mười năm yên vị tại Thần Điện mà không chạy tới, chạy lui quậy phá ở các tiểu thế giới.
"Hồng Môn, trồng lâu như vậy mà ngươi vẫn chưa ra hoa. Ngươi mà không ra hoa nữa, ta sẽ đốt ngươi để làm gương cho chúng hoa." Đang bức bối trong người, nàng cười đê tiện mà hăm dọa.
"Tiểu Nghi, muội thật là haha... Hồng Môn mấy năm nữa mới ra hoa. Muội vội vàng gì chứ."
Người bước đến là Hoa Thần, Băng Liên, Vô Sắc Điện vốn dĩ không có Hoa Thần, vì thói mê hoa, cứ mang về nhưng lại lười chăm sóc, Băng Liên, người bạn lâu năm cũng chính là nghĩa tỷ của nàng, đã đề nghị thay nàng săn sóc hoa viên này. Vì vậy, Lam Uyển Nghi đã đề bạt Băng Liên lên làm Hoa Thần giúp nàng quản lý hoa viên cùng các dược liệu quý hiếm.
Băng Liên một thân bạch y, thoát tục, nàng xinh đẹp không kém Uyển Nghi, nhưng khác nỗi nàng nhẹ nhàng, thanh thoát, còn Uyển Nghi thì lại hoạt bát, tinh nghịch.
Băng Liên tiến lại gần Uyển Nghi, cười nói:
"Muội ấy, chăm hoa thì phải kiên nhẫn mới có thành quả được. Muội khi nào mới bỏ được cái tính khí nóng nảy này đây."
"Huầy… tỷ lại nữa rồi. Muội thấy mình rất tốt mà. Có nóng nảy gì đâu." Uyển Nghi tinh ranh.
"Ai vừa đòi muốn đốt ta ấy nhỉ? Thật là lật lọng." Một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên.
Uyển Nghi giật nảy mình, ngó nghiêng xung quanh:
"Người nào đấy. Ra đây cho bản Điện chủ."
Không một ai đáp lại, cũng không một ai xung quanh. Uyển Nghi nổi đóa. Băng Liên che miệng, cười nhẹ:
"Muội nhìn xuống dưới đi."
Uyển Nghi theo đó, nhìn xuống. Hồng Môn ta đang rất khoái chí, rung rung vì khịa được con người này, đột nhiên lạnh toát, nó đổ mồ hôi hột, quay lại. Một ánh mắt dữ tợn đang chăm chăm nhìn nó. Nó rợn mình, cố gắng không chuyển động, tỏ vẻ mình chỉ là một cây hoa vô tri vô thức.
Lam Uyển Nghi tức giận, miệng cười biến thái, búng tay biến ra một ngọn lửa nóng rực, hậm hực tính đốt nó trong tức khắc.
"À à thì ra là ngươi, linh khí ở đây ngươi hưởng thụ tốt quá nhỉ, hóa thành tinh linh luôn rồi, còn mồm mép không sạch sẽ nữa. Để ta đốt đi mấy thứ không sạch sẽ trên thân ngươi nhé."
Hồng Môn sợ hãi, phút chốc lá như muốn đổi màu. Băng Liên nhanh tay ngăn lại:
"Muội để ý nó chi. Nó còn nhỏ, để ta từ từ chỉ dạy nó."
Hồng Môn hóa hình, một tinh linh nhỏ bé dưới hình hài của một bé gái mũm mĩm, đáng yêu, bay đến bám chặt vào Băng Liên, ánh mắt long lanh, ngấn lệ nhìn Uyển Nghi. Nàng bất lực trước ánh mắt ngây thơ vô tội, thả lỏng tay, ngọn lửa biến mất, nàng giơ tay búng mạnh vào giữa trán Hồng Môn.
"Nể mặt tỷ tỷ ta, tha cho ngươi đó." Nàng nói.
Hồng Môn đau đớn, sợ hãi mà biến lại thành cây nhỏ. Băng Liên thở dài, nhẹ nhàng truyền một tia thần lực mà an ủi cây nhỏ, hỏi thăm:
"Tỷ nghe nói Bảo Khí Trận xảy ra chuyện, không sao chứ Tiểu Nghi."
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là linh khí suy yếu mà thôi." Uyển Nghi đáp.
Băng Liên lo lắng nhìn muội muội mình:
"Các vị trưởng lão sẽ nguyện ý giúp chứ, họ không phải luôn chống đối muội sao?"
"Bọn họ không dám, muội đã đưa Hồi Thần Đan cho họ, họ không nguyện ý cũng phải tỏ ra nguyện ý." Uyển Nghi cúi người, thưởng thức hương hoa.
"Hồi Thần Đan!" Băng Liên ngạc nhiên.
"Muội thật sự đưa cho họ sao. Lỡ như họ tăng tu vi rồi tiếp tục làm khó muội thì sao." Nàng tiếp lời.
Uyển Nghi nháy một mắt và cười nói:
"Họ sẽ không có thời gian để suy nghĩ chuyện đó đâu. Tối qua khi nhận đan, họ chắc phải mất một lúc lâu để bàn bạc xem muội có ý đồ gì không? Mà muội chỉ đơn giản muốn họ bảo đảm thần lực để duy trì trận pháp mà thôi haha…"
"Muội đó." Băng Liên cưng chiều mà xoa đầu muội muội.
[Sáng, Tiền Hàn Phó điện]
"Hắt xì…"
"Ai nhắc đến mình vậy nhỉ?"
Ngay sau đó, Hàn Ly giật nảy mình. Lão đang nhốt mình trong thư phòng mà suy nghĩ ý đồ của Uyển Nghi, lão vẽ ra mấy chủ đích, nhưng hướng nào cũng vô lý. Qua hồi lâu vẫn không tìm ra vấn đề, lão đau đầu, vẻ mặt bực bội:
"Rốt cuộc con nhóc kia có ý đồ gì chứ?"
Bỗng chốc lão lóe lên một ý nghĩ, rồi lập tức trầm giọng:
"Không lẽ như lão Khê nói thật sao, nhóc đó chỉ đơn giản muốn chúng ta nâng cao tu vi để giúp nó."
Nhưng ngay lập tức, lão lắc đầu, bác bỏ:
"Không thể nào."
Updated 72 Episodes
Comments
Anonymous
chuyện đơn giản nhưng người ta thích phức tạp chính là ông ... :)))
2022-07-27
2