Mệnh Thần Nữ
[ Hóa ra người hắn luôn tâm niệm, tìm kiếm lại đã là một vị thượng thần trên tầng trời thứ ba mươi sáu, nữ tử thanh lãnh vô tình bậc nhất của tam giới.]
nàng tiêu dao tự tại.
nàng thong dong nhàn nhã.
Làm bạn với y thư thảo dược, lấy chuyện cứu người làm niềm vui sống trong thế gian.
Chân thân nàng vốn là một cây dị thảo thần dược thượng cổ hấp thu linh khí đất trời mà tu thành thần đạo.
Tu tu luyện luyện đã trải qua mấy vạn năm tu được một thân bản lĩnh không sợ trời đất thì nàng cũng đã trở thành người của thiên đình tầng trời thứ ba mươi sáu này. Đây là nơi linh khí thanh thuần nhất thế gian, vừa đạm mạc như băng sương lại vừa an tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
Nàng từng vùi thân trong hồng trần loạn thế, du ngoạn nhân gian, đi lại trong lục giới hành y cứu người vô tình đã nhặt được cái danh tiếng là thần y giỏi nhất lục giới. Quả thật không có độc gì mà nàng không chữa được chỉ là có muốn chữa hay không mà thôi.
Mấy vạn năm trước khi mới tu thành hình người, nàng may mắn có được một cuốn thượng cổ kì linh thuật, trong đó có thuật che giấu chân thân, vì thế để che dấu chân thân là một cây dị thảo thượng cổ, nàng đã cất công lặn lội tới Hồng Hoang cấm địa tìm kiếm phong linh thảo sau đó lại tìm thêm nước sương thuần ở nơi đất trời cực độc, cùng với linh thuật thần bí kia tu luyện được một vỏ bọc ẩn dấu chân thân vô cùng tốt. Chính vì vậy chân thân thật sự của nàng e rằng chỉ có mình nàng biết mà thôi.
Thiên đình tầng trời thứ ba mươi sáu là nơi các vị thượng thần phi thăng từ ngàn vạn năm trước, không nằm trong sự quản lý của thiên đế cùng thiên hậu, không bị gò ép bởi thiên quy, tiên luật chỉ thuận theo sự sắp đặt của thiên mệnh pháp tắc tự nhiên, nói cách khác đây là nơi các vị thượng thần xa xưa ẩn dật.
Nếu không có đại biến nghịch thiên, tai họa, kiếp nạn ập đến khiến sinh linh đồ thán thì họ sẽ mãi lãng du nơi hồng trần canh giữ, bảo vệ những cứ điểm trọng yếu tạo nên trật tự trời đất, rất hiếm xuất hiện.
Bởi vì lẽ đó tiên phủ trên này cũng chính mình tự chọn, tùy tâm sở ý.
Nhưng thượng thần trên này đa số đều đi vân du tứ hải ẩn mình trong nhân gian rất ít khi ở lại nên tiên phủ cũng lác đác không nhiều, mà Thanh Sương không rõ phúc phận, cơ duyên từ đâu rơi xuống lại được phi thăng gia nhập hàng thượng thần như thế.
Tam thập lục thiên.
Thanh Sương toàn thân y phục màu đỏ rực rỡ một góc trời, mang thêm vài phần phóng khoáng tùy tiện, trái ngược với vẻ thanh thanh đạm đạm ở tam thập lục thiên này. Nàng đang suy tư tự hỏi bản thân phải chăng đã tới cái tuổi an nhàn hưởng phúc chốn này rồi chăng? Bất chợt bên tai vang lên một giọng nói ôn tồn :
- Nha đầu, đang suy tư gì đó? phải chăng con đang nghĩ tới chuyện vì sao lại thăng lên đây không"?
Thanh sương quay người lại liền thấy một lão thần tiên râu dài trắng muốt đứng ở đó, nàng đáp:
- Người là......
Lão thần tiên đáp:
- Ta là một lão hủ đã ở đây khá lâu rồi.
Thanh sương nói:
- Vậy coi như người là thổ địa nơi này rồi. Về sau có gì người giúp đỡ con nhé. Nàng lại nói tiếp:
- Con quả thật đang băn khoăn có phải là vì chăm chỉ tu luyện đạo hạnh đã đủ rồi hay chăng?.
Lão hiền từ vuốt chòm râu trắng mà cười nói rằng:
- linh lực con tu luyện đúng là đạt tới cảnh giới cao thâm nhưng lại chưa từng trải qua hồi thiên kiếp nào làm sao lại dễ dàng thăng lên như vậy? Thanh Sương có chút hiếu kì bèn túm ống tay áo lão hỏi:
-Vậy chuyện này là sao vậy? thượng thần lão lão người cho con biết đi, sao con lại lên đây sớm như vậy? lão thượng thần cười cười chậm rãi bước tới nói:
- con chưa từng trải qua thiên kiếp, nhưng vì ở trong tam giới luôn cứu giúp người khác, mấy vạn năm nay con ở khắp nơi đã cứu về rất nhiều sinh mạng từ người phàm cho đến thần, tiên, yêu, ma, công đức tích được rất lớn nên mới phi thăng thượng thần sớm như vậy.
Thanh Sương bừng tỉnh nàng nói:
- hóa ra là vậy, con còn tưởng có nhầm lẫn gì chứ, người đừng nghĩ con tốt như vậy chẳng qua là sống quá nhàm chán, con chỉ ngao du tiện tay giúp một chút cũng là để luyện tay nghề xác minh những y thư con đọc có đúng không thôi".
Lão thượng thần mỉm cười nói:
– tốt hay không con cũng đã lên đây rồi, chỉ là....hồi thiên kiếp này không sớm thì muộn vẫn phải trải qua thôi.
Nghe vậy thanh sương giật thót mình, thiên kiếp... nàng thà rằng cứ là một thần tiên nhỏ bé thuộc sự quản lý của cửu trùng thiên cũng không nguyện trải qua thiên kiếp để lên chốn này. Nếu chỉ là vài đạo sét bổ như dưới cửu thiên kia có đáng là gì. Nhưng nàng vốn là một cây dị thảo từ thời thần minh thượng cổ tu thành cho nên có thể nói đã sớm không còn trong tính toán của thiên đình. Nàng .....đành chỉ trông chờ vào vận mệnh hy vọng không phải là chuyện gì quá phiền phức.
Thấy thanh sương trầm ngâm lão thần tiên bèn nói:
– Nha đầu nhà ngươi không biết tu luyện thứ gì đến chân thân thật sự lão đây cũng nhìn không ra, hay là ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách trải qua một hồi thiên kiếp thật nhẹ nhàng, như vậy được không?
Thấy lão đầy ý quan tâm như vậy lòng nàng vô cùng ấm áp suy nghĩ một chút vẫn là không nói thì tốt hơn, nàng quay sang hướng lão nói:
-cảm ơn lão nhưng chuyện này không phiền lão nhọc lòng, con tự mình ứng phó được, con muốn đi xem phong cảnh nơi này một chút, không phiền người nữa ạ. Nói rồi nàng cất bước rời đi, đi được vài bước lại nghe tiếng lão nói:
- Nha đầu, nếu không chê, lát nữa đi dạo xong trở về phủ ta nghỉ ngơi nhé,lão đã lâu rồi không có khách ghé thăm, ngươi đến làm khách của lão đi. Phủ lão chính là phủ thừa ân thần tôn đó. Thanh Sương nghe vậy liền quay lại nói thật to :
- Nhất định con sẽ tới làm phiền người ạ, người nhớ để cửa cho con đó nha.
Lão gật gật cái đầu rồi phất tay áo hóa thành làn khói bạc rời đi.
Nơi này không có tường vân ngũ sắc rực rỡ vấn vít như cửu thiên, chỉ có dưới chân khói mây tầng tầng mờ ảo , ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xanh lam trong vắt như ngọc, không chút tỳ vết. trong hồ sen vàng nở rộ từng đóa, từng đóa, một mảnh xanh vàng thu hút tầm mắt người, Thanh Sương men theo con đường đá ngọc đi tới bên đình hóng gió, nàng vung tay khiến y phục đỏ thẫm hóa thành một màu trắng bạc mềm mượt như tơ. Trong lòng thầm nhủ "cảnh sắc như này vẫn là bạch y thích hợp hơn".
Nàng đứng nơi đó dang đôi tay nhỏ như muốn ôm cả bầu trời, một cơn gió thổi qua, hương sen theo gió ùa vào trong lòng nàng, y phục phấp phới bay múa trong không trung, hương thảo mộc trên người nàng quyện với hương sen hòa vào trong làn gió tản đi....Nàng nhắm mắt ngẩng đầu đón ánh nắng vàng mơn trớn qua gò má.
Updated 22 Episodes
Comments