Tiếng động bên ngoài vẫn vang lên, An Nghị tò mò đi tới mở cửa phòng, cô cảnh giác nhìn xung quanh không thấy ai nên bắt đầu khép nép nhẹ nhàng từ tốn đi ra ngoài, chẳng khác nào một đứa ăn trộm.
Đến bây giờ để ý mới thấy sự sa hoa lộng lẫy của căn nhà này, cô còn ngỡ mình đã đi lạc vào căn hộ ở biệt thự nào đó, nghĩ vậy chứ cô có vô đó lần nào đâu mà biết chỉ toàn xem trên điện thoại thôi.
Bên ngoài căn nhà với tông màu chủ đạo là màu trắng sang trọng, trải dài hành lang là những chậu hoa anh thảo đỏ, ngôi nhà này rất rộng và theo lối kiến trúc của Châu Âu những chùm đèn trên trần nhà cũng rất sang trọng nội thất đều theo lối phương Tây cổ kính pha lẫn một chút hiện đại, đây là lần đầu tiên An Nghị được nhìn thấy một nơi sang trọng và sa hoa đến như vậy, mà đến giờ trong đầu của cô vẫn còn một dấu chấm hỏi lớn đó là cô đang ở đâu? Làm gì ở đây? tại sao có thể đến được nơi này?
Đập vào mắt cô là chiếc cửa kính trong suốt có thể nhìn ra được bên ngoài, cô tò mò đi tới thì đập vào mắt cô là một thành phố rộng lớn, căn nhà ở tầng khá cao nên có thể quan sát được toàn cảnh của nơi đây, bên dãy nhà xa xa có một căn nhà cao to chọc trời, cô đưa tay che miệng kêu lên một tiếng.
“Đó khu biệt thự X sao? nhưng nhìn không giống cho lắm.”
Hai mắt cô mở to há hốc miệng bất ngờ, cô ngồi bệt xuống sàn nhà ôm lấy đầu mình.
“Mình đang ở thiên đàn sao?”
Khung cảnh thành phố hiện ra trước mắt với những ánh đèn lung linh huyền ảo những tòa nhà cao to chọc trời một khung cảnh vô cùng hùng vĩ, bên dưới là một đài phun nước lớn của thành phố,đài phun nước có sự kết hợp mang màu sắc cổ điển vừa sang trọng, dọc quanh hàng rào của căn biệt thự là một dãy cây xanh cao to che chắn tạo nên một khung cảnh bình yên tuyệt đẹp.
Lúc này một giọng nói vang lên làm cho giật mình kêu lên một tiếng rồi ôm lấy đầu lẩm bẩm.
“Tôi không phải ăn trộm, đừng bắt tôi, tôi không có trộm gì đâu.”
“Cô chủ, cô sao vậy?”
Lúc này An Nghị thấy gì đó lạ lạ, cô ngẩng đầu lên tròn xoe đôi mắt hỏi ngược lại người đó.
“Cô gọi tôi là gì?”
“Dạ cô chủ, mà cô chủ dậy khi nào vậy, cậu chủ ra ngoài rồi ạ, cậu chủ dặn tôi lên gọi cô chủ thức dậy xuống nhà dùng bữa.”
Lại sốc tập hai, An Nghị ngơ ngác từ khi nào một đứa nghèo khạc ra tro nghèo ho ra máu như cô lại có thể một bước trở thành phượng hoàng như vậy, đúng là một giấc mơ thần tiên mà, nhưng An Nghị đã chắc nịt là mình không phải mơ, có khi nào... sau đó dần ngộ ra một điều.
“Cho tôi hỏi, địa chỉ chỗ này là quận nào vậy?”
Người kia ngơ ngác sau câu hỏi của An Nghị, không hiểu cô đang nói cái gì.
“Dạ? Quận gì ạ? gì ạ? Địa chỉ ở đây là quận A thành phố An Thịnh ạ.”
An Nghị chống cằm bắt đầu suy nghĩ, ở X có chỗ nào gọi là thành phố An Thịnh không nhỉ?
“Mà chỗ này là ở X đúng không?”
Người kia không biết là sáng cô thức dậy va phải chỗ nào nên đầu mất trì rồi, hỏi toàn những câu ngớ ngẩng cứ như người cõi trên mới xuống vậy.
“X? Tôi không biết nơi đó nhưng chúng ta đang ở Lục Nam.”
Mọi chuyện bắt đầu trở nên rối rắm hơn, gì mà An Thịnh rồi Lục Nam, sau đó cô phát giác ra được những địa danh trên nghe cũng có hơi quen quen hình như nó nằm trong quyển tiểu thuyết “Tình Yêu Vĩnh Cửu” mà cô vừa đọc thì phải. Lúc này mới ngộ ra và nắm lấy vạt áo của người kia gấp gáp hỏi.
“Thế cô biết tên tôi là gì không?”
Người kia đưa tay gãi đầu suy nghĩ một cái rồi nói.
“Cô chủ tên là Vương Túc Chi, còn cậu chủ tên Lâm Phúc Thịnh, cô chủ còn câu hỏi nào nữa không tôi giải đáp cho.”
An Nghị bắt đầu lẩm bẩm, không thể sai vào đâu được nữa rồi, từ địa danh đến tên đều trùng khớp với nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đó, cô thật sự đã xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết tình cảm đó rồi.
“Không thể nào, tại sao không phải nữ chính mà là nữ phản diện vậy trời ơi?”
Cô ôm lấy đầu và hét lớn lên, chất giọng vang vọng khắp cả căn nhà như muốn rung chuyển đất trời. Mọi thứ đến quá bất ngờ và đột ngột, đúng là cầu được ước thấy nhưng cô muốn được làm nữ chính của câu chuyện chứ không phải là làm nhân vật phản diện.
“Mình làm gì biết hại người chứ? Lại còn có một cái kết cục không được tốt đẹp cho lắm, hưởng dương đúng hai mươi chương thôi, mình không muốn chết sớm như vậy, mà bây giờ là chương mấy rồi nhỉ?”
Màn độc thoại một mình của An Nghị làm cho người giúp việc có hơi sợ hãi, da gà da vịt nổi cả lên rồi, cô gái đó đứng cách xa An Nghị khoảng hai mét vì sợ cô bị vấn đề thần kinh, sợ cô điên lên nhảy vào cắn người thì khổ.
“Kết hôn... vậy là chương năm hay chương sáu gì đó, vậy là còn khoảng mười lăm chương hay mười bốn chương gì đó là mình die (chết) thật sao? không!mình sẽ không để cuộc đời mình bị chi phối như vậy, mình phải sống đến kết cục mới thôi.”
An Nghị đứng bật dậy đi tới nắm lấy tay của cô giúp việc đó thở dốc, cô gái đó cũng sợ hãi lùi về phía sau tưởng chừng mình sắp trở thành con mồi của Túc Chi vậy.
“Cậu chủ bao giờ về?”
“Khoảng...khoảng chiều ạ.”
An Nghị gật đầu sau đó siết chặt hai bàn tay lại đấm vào nhau rồi vỗ ngực mạnh mẽ tuyên bố một câu.
“Từ hôm nay tôi sẽ là Vương Túc Chi, tôi sẽ không để bản thân mình giống như nhân vật trong nguyên tác, ông trời đã cho tôi cơ hội thì tôi sẽ khiến bản thân thật hạnh phúc hơn.”
Updated 70 Episodes
Comments
Ma Kết
hay lắm
2023-04-26
2