HÃY ĐỂ ANH YÊU EM.
Thành Châu tuyết rơi trắng xóa. Tuyết đầu mùa mang theo cái lạnh giá của mùa đông. Dưới những bông hoa tuyết mỏng manh, có cô gái nhỏ đang ôm lấy một người đàn ông khóc đến thương tâm. Cô vùi đầu vào lòng anh, nấc lên từng hồi khiến trái tim người nào đó cũng có chút bức bối không yên.
Đưa tay lên vỗ về cô gái nhỏ, anh ngửa mặt lên trời, đôi mắt ấm áp nhắm lại, khẽ thở ra một hơi dài. Anh không biết, bản thân mình tại sao lại đối tốt với cô gái trong lòng đến vậy. Cô và anh, không phải bạn bè, không phải bạn thân, không phải người trong gia đình, lại càng không phải là tình nhân. Vậy thì tại sao anh lại đứng đây, hứng chịu cái lạnh buốt này chỉ để cho cô ấy ôm anh và khóc.
Một lúc sau, cô gái nhỏ mới buông anh ra. Tiểu Ái ngước gương mặt ửng đỏ lên vì lạnh cùng đôi mắt nhoè nước nhìn anh. Gương mặt đó, cô càng nhìn lại càng thấy đau lòng.
"Ổn chưa?"
"Ngại quá! Làm phiền anh rồi."
"Không sao! Cũng không còn sớm nữa, cô về nhà đi."
"Ừm... Cảm ơn anh."
Đôi mắt nheo lại nhìn người trước mặt. Trời lạnh thế này lại ăn mặc phong phanh như vậy, cô thật là không biết thương xót bản thân mình chút nào cả. Cởi chiếc áo ấm trên người mình xuống, anh lấy nó khoác lên cho cô, còn lấy luôn chiếc khăn choàng của mình mà choàng cho cô ấy.
"Trời lạnh rồi, ra đường mặc nhiều một chút."
Cảm giác nơi sóng mũi cay cay, Tiểu Ái cắn chặt môi để bản thân không khóc nữa. Chiếc áo ấm vẫn còn lưu lại hơi nóng của cơ thể anh. Chiếc khăn choàng vẫn còn vương lại mùi nước hoa nam tính mạnh mẽ khiến cô có chút đỏ mặt. Ngày trước, đến cả Dịch Ân cũng chưa từng đối với cô dịu dàng như thế...
"Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
"Không cần đâu, như vậy phiền anh quá."
"Không sao! Dù gì thì tôi cũng đang rảnh rỗi."
"Nhưng..."
"Được rồi, đi thôi."
Đắn đo một lúc, cô cũng bắt đầu di chuyển. Giữa một màn tuyết rơi trắng xóa, có một người lặng lẽ đi bên một người. Có một người, vụng về nhìn trộm người kia. Lại có một người vừa tủi lại vừa thấy được an ủi phần nào.
Trên nền tuyết trắng, hai bóng người một cao một lớn gần sát bên nhau. Tiểu Ái im lặng, đôi mắt phức tạp nhìn vào chiếc bóng trên đường. Giá như, người bên cô lúc này là anh ấy thì tốt biết mấy...
Dừng lại trước cổng một căn nhà sang trọng, Tiểu Ái mỉm cười nhìn anh.
"Tới nhà tôi rồi! Cảm ơn anh."
"Không có gì! À... Chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi nhưng mà tôi vẫn chưa biết tên cô..."
"Tôi họ Dương, tên Tiểu Ái. Anh cứ gọi tôi Tiểu Ái là được rồi."
"Tiểu Ái... Tôi biết rồi! Tiểu Ái."
"Ừm... Nếu như... anh không ngại, có thể vào nhà ngồi một lúc."
Dù sao thì anh cũng đã đưa cô về, còn lấy áo khoác và khăn choàng của mình cho cô. Nếu như không mời người ta một tiếng, e là có chút thất lễ.
"Được!"
Tiểu Ái mở cửa, hai người đi vào trong. Trước khi cô bước vào nhà thì liền bị anh ngăn lại.
"Cô cởi áo khoác với khăn choàng ra đã. Nếu không sẽ mang theo hơi lạnh vào trong."
"Vậy sao? Tôi không biết!"
Nhận lấy áo và khăn từ tay cô, anh mỉm cười dịu dàng rồi tiếp tục nói.
"Cô vào trước đi, tôi sẽ vào sau."
Tiểu Ái đi vào trong mang ra một cốc cà phê ấm. Lúc đó, Hoài Nam mới từ bên ngoài đi vào. Cô nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống trước mặt anh.
"Cảm ơn anh!"
"Khách sáo gì chứ! Gặp được nhau chắc cũng là do có duyên thôi."
Tiểu Ái mỉm cười, hai lúm đồng tiền hiện lên trông thật đẹp. Hoài Nam tự dưng lại thấy tim mình đập loạn, cái cảm giác quỷ này là sao nhỉ? Tình yêu sét đánh sao? Vớ vẩn.
Bật cười vì suy nghĩ linh tinh của mình, anh để lộ chiếc răng khểnh vô cùng duyên dáng. Lúc nhìn thấy, Tiểu Ái đã thật sự tin rằng, người trước mặt chắc chắn không phải Dịch Ân...
"Ừm... Cô sống một mình sao?"
"Không! Ba mẹ tôi đang đi du lịch ở nước ngoài, họ sẽ về sớm thôi."
"À! Ừm... Tôi xin lỗi, nhưng mà cô có thể nói cho tôi biết... Dịch Ân là ai không?"
Nói đến nỗi đau chí mạng này, Tiểu Ái cắn chặt môi để bản thân không bật ra tiếng khóc. Cô im lặng cúi đầu, vẫn không thể ngăn được nước mắt trên mi. Nhìn thấy cô như thế, anh luống cuống xin lỗi.
"Xin lỗi! Cô... Tôi... Nếu cô không muốn thì thôi, đừng nói nữa."
"Xin lỗi! Tôi không muốn nhắc đến chuyện này."
"Ừm... Tôi hiểu."
Cầm cốc cà phê ấm nóng trên tay, Hoài Nam đưa lên môi nhấp một ngụm. Không đắng cũng không ngọt, mùi vị rất dễ chịu. Lại còn có mùi thơm của cà phê, thật khiến người ta nghiện mất.
"Hợp khẩu vị của anh không?"
"Rất ngon."
"À mà là người ở đây?"
"Ừm! Tôi là người Thành Châu nhưng từ nhỏ đã định cư bên Mỹ. Giờ mới trở về."
Bầu không khí đột nhiên lắng xuống. Hai người lại chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Dù sao thì giữa hai người cũng chỉ mới gặp nhau được mấy lần đâu chứ. Không thân không thiết thì làm gì mà có chuyện để nói.
"À... Ừm... Cũng trễ rồi! Tôi nghĩ mình nên về nhà."
"Vâng!"
Tiểu Ái đứng dậy tiễn anh ra ngoài. Chỉ vừa ra tới cửa thì anh đã bảo cô dừng lại.
"Cô không mặc áo ấm thì đừng nên ra ngoài. Đưa tôi đến đây được rồi, tôi sẽ đóng cổng giúp cô."
"Như vậy lại phiền anh rồi."
"Không có sao đâu mà."
"Anh đi cẩn thận."
"Ừm... Tiểu Ái! Chúng ta... Còn có thể gặp lại không?"
"Giống như anh nói, nếu như có duyên thì sẽ gặp lại."
Anh mỉm cười, cô cũng mỉm cười. Tuyết đầu mùa rơi xuống, một người cô đơn gặp phải một người tổn thương. Liệu giữa cô và anh, là lương duyên hay là nghiệp duyên...
Updated 23 Episodes
Comments
Triệu Lệ Dĩnh ❤️
Mn
2024-09-20
0
Hương Nhàn
hay
2023-10-24
0
Diem Dang
Mới đọc chap đầu tiên đã thấy hay văn phòng rất nhẹ nhàng
2023-10-22
0