các người thật sự nghĩ mình tốt với tôi sao

Lát sau Nguyệt Thiên đi xuống cùng với một cái vali. Cậu cứ thế bước đi không thèm để ý đến họ.

Dạ Vũ thấy thế thì lớn tiếng nói:" Cha mẹ nuôi mày bao năm qua cho dù không cùng máu mủ thì cũng có công dưỡng dục dạy bảo. Giờ mày cứ thế đi mà không nói gì à ! Đúng là cái đồ bất hiếu"

Mấy người kia tuy không nói gì nhưng mặt thì biểu tình Dạ Vũ nói không sai. Nghe thấy câu nói đó cậu dừng chân lại đưa mắt nhìn bọn họ một lượt rồi cười lớn:" Ha ha ha! Các người thật sự nghĩ mình đối sử tốt với ta sao?"

Nghe thấy câu nói đó cậu thấy thật sự rất nực cười, cậu cười mỉa mai nhìn họ:" Các người nghĩ lại xem nhưng năm qua các người đối sử với tôi như thế nào. Ha! Ơn dưỡng dục sao trừ đưa tiền cho tôi ra thì các người còn làm được gì"

Nói xong cậu kéo vali thật nhanh đi khỏi đó. Lúc định thần lại nước mặt cậu đã rơi từ bao giờ. Không đây không phải nước mắt của nguyên chủ, là cảm xúc cón sót lại của y. Bình ổn lại cảm xúc, cậu lấy điên thoại ra gọi vào một số. Đầu dây bên kia:" Alo, sao vậy? "

Nguyệt Thiên:" Đến đón tớ đi"

Bí ẩn:" Được đợi tớ tí"

Nguyệt Thiên:" Uk, cảm ơn cậu Mỹ Hạ"

Mỹ Hạ:" Cảm ơn cái gì chứ chúng ta là bạn thân mà, đợi tớ tí tới liền đây"

Nguyệt Thiên cười nhẹ " Ừm" một tiếng thầm nghĩ nguyên chủ thật may vì có một người bạn tốt như Mỹ Hạ. Mỹ Hạ là người bạn đầu tiên cũng là người bạn duy nhất từ trước đến giờ thật tâm coi cậu là bạn, luôn ở bên cậu mỗi khi bị Dạ Vũ bắt nạt.

Lúc sau có một chiếc xe dừng trước mặt cậu, một cô gái xuống vội vã chạy về chỗ cậu hỏi han:" Cậu có sao không đã xảy ra chuyện gì à hay anh cậu lại bắt nạt cậu"

Cậu bị hỏi đến quay cuồng, phải bảo:" Cậu bình tĩnh đã tớ không sao, lên xe trước đi rồi tớ kể cho".

Nghe vậy Mỹ Hạ cũng bình tĩnh lại rồi lên xe. Sau khi kể hết mọi chuyện cho Mỹ Hạ nghe thì cô nổi giận muốn quay xe chửi cho một nhà 5 người bọn họ một trận ra trò. Nhưng bị cậu cản lại sau đó cô quay sang cậu hỏi:" thế giờ cậu muốn về nhà ba mẹ ruột à? Hay không đến nhà tớ đi"

Nguyệt Thiên nghe vậy thì lắc đầu bảo:" Tớ muốn đến nhà ba mẹ ruột sẵn tiện nhìn mặt họ luôn, với cả thế thì phiền cậu lắm."

Mỹ Hạ nhìn thiếu niên nhỏ hiểu chuyện thì xót xa. Không muốn nói thêm về chuyện này nữa liền lảng sang chuyện khác:" Thế bây giờ cậu muốn làm gì?"

Cậu nghe Mỹ Hạ hỏi vậy cũng trầm tư suy nghĩ. Ở kiếp trước cậu từng nhìn thấy một người ca sĩ đường phố đang biểu diễn, khi biểu diễn trên mặt người đó sự vui vẻ dù chỉ có một ít người đứng lại nghe. Lúc đó cậu không hiểu, tại sao người đó lại vui vẻ như vậy, ca hát có thể khiến người ta vui vẻ vậy sao. Nếu vậy cậu cũng muốn được vui vẻ như vậy. Rồi cậu bắt đầu tìm hiểu về ca nhạc và trở nên yêu thích nó. Nhưng rồi mọi thứ vụt tắt khi mẹ cậu phát hiện cậu đang tập hát.

Bà ta liền như con thú dữ nổi điên lên đánh đập cậu tàn nhẫn rồi bắt cậu học đủ thứ. Cũng từ đó đôi mắt của cậu trở nên u ám và vô hồn, chỉ cần cậu làm sai hay làm những gì không vừa ý bà ta, tất cả đều trở thành cái cớ để bà ta có thể đánh đập, chửi bới cậu. Lúc đó, ca hát là thứ dường như vĩnh viễn cậu không thể làm được.

Khi ấy, để cậu trở thành người con hoàn hảo như ý mình muốn thì mẹ cậu đã bắt cậu phải học chơi các loại nhạc cụ, học võ, học thêm tất cả các môn và còn phải học rất nhiều thứ khác học xong cái này thì phải học tiếp cái kia. Cậu như là cái máy chỉ biết học và học, không có vui buồn cũng chẳng được ai quan tâm . Vì thế cậu rất trân trọng cơ hội mà nguyên chủ cho mình. Kiếp này cậu nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, phải sống thật hạnh phúc cho cả phần của nguyên chủ nữa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play