Một tuần sau...
"Ê Thẩm Kỳ cậu nghe nói chưa? Tiểu thư Mộc gia sắp chuyển đến trường chúng ta."
Trong lớp học ồn ào đang giờ nghỉ ngơi, một cô gái với mái tóc màu nâu nhạt dài ngang lưng, gương mặt mũm mĩm đáng yêu.
Yên Nhiên quay xuống bàn dưới nói chuyện với thiếu niên đang cúi đầu đọc sách.
Nghe bạn thân nói chuyện, thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này mới thấy rõ gương mặt của đối phương, cậu không xấu chỉ dừng ở mức thanh tú, làn da trắng nõn, cái mũi nhỏ xinh, dưới đuôi mắt phải màu đen là nốt ruồi son nhí nhảnh, đôi môi nhỏ hồng hào hé mở.
"Việc này cũng đâu liên quan gì đến chúng ta?"
Đây chính xác là vai chính nhà tôi, Thẩm Kỳ.
Trước đó một tuần, cậu có đến tiệm cắt lại mái tóc của nguyên thân, tuy rằng tính cách và hoàn cảnh hai người có chút giống nhau nhưng khuôn mặt lại khác nhau, Thẩm Kỳ cũng không quen để mái tóc che hết tầm nhìn như vậy.
Sau đó không hiểu vì sao lại có thêm một cái đuôi tên Yên Nhiên, Thẩm Kỳ cũng chỉ vô tình giúp cô mang đồ vật đến cửa kí túc xá nữ mà thôi.
Nhưng nghĩ lại bản thân có một người bạn cũng tốt, như cậu và Miên Miên vậy.
Cho nên Thẩm Kỳ cũng không từ chối sự nhiệt tình của Yên Nhiên, hai người đều ở khoa mỹ thuật cũng có rất nhiều đề tài chung, đôi khi cậu còn chỉ dẫn Yên Nhiên một chút trong cách vẽ tranh, mặc dù cậu không giỏi nhưng ở thế giới kia cậu có hai năm vẽ tranh cũng tích lũy một chút kinh nghiệm.
Sau thời gian một tuần hai người vô thức trở thành bạn thân.
Yên Nhiên nghe bạn thân nói vậy nghĩ lại thấy cũng đúng, người ta ở khoa âm nhạc đâu có liên quan gì đến khoa mỹ thuật chúng ta.
"Cậu nói đúng."
Đúng lúc này cô giáo bước vào tiếp tục bài học, Yên Nhiên quay trở lại bàn của mình, trước đó còn không quên nói một câu với Thẩm Kỳ.
"Chút nữa chúng ta cùng nhau đi nhà ăn."
Thẩm Kỳ gật đầu, cất cuốn sách đang đọc dở đi, lấy dụng cụ ra bắt đầu hoàn thành bức tranh hôm qua. Hôm nay cậu sẽ không xúc động như vậy nữa, muốn hoàn thành bức vẽ kia, sau đó treo trong phòng, như vậy ngày nào cậu có thể nhìn Miên Miên, cũng nhắc nhở bản thân cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày trở về.
Ở một nơi khác...
Mộc Nhã Cầm đang vô cùng vui vẻ tham quan trường đại học mới, cuối cùng cô cũng giải quyết xong cái hôn ước đáng ghét kia, còn nữ chính Hoa Liên nữa, cứ dây dưa không dứt làm cô phiền muốn chết.
Mà cô không nghĩ tới nữ chính được miêu tả là một cô gái ngây thơ, trong sáng, đáng yêu, nhưng khi cô gặp lại chỉ thấy mùi trà xanh, bạch liên hoa tỏa ra nồng nặc.
Còn nam chính Hứa Văn... mà thôi đừng nhắc nữa, có thể đi với trà xanh tất nhiên cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Cũng may bây giờ Mộc Nhã Cầm cô cuối cùng cũng đã thoát khỏi hai người bọn họ, hưởng thụ cuộc sống ăn no chờ chết hahahaha, nguyên chủ giàu như vậy nuôi năm Mộc Nhã Cầm như cô còn thừa sức, nói gì đến Mộc gia chỉ có một người con gái là nguyên chủ đâu.
Càng nghĩ Mộc Nhã Cầm càng vui vẻ, gia đình nguyên chủ vô cùng tốt, có cha mẹ yêu thương, có tiền tiêu xài thoải mái.
Cô chỉ cần rời xa cốt truyện, rời xa nam nữ chính đầu óc có vấn đề kia, thay nguyên thân chăm sóc cha mẹ cô ấy thật tốt, bản thân cô có thể đi khắp nơi du lịch, không thể uổng chuyến xuyên không này được.
Điều kiện tốt như vậy không hưởng thụ thì quá lãng phí.
Mộc Nhã Cầm đang suy nghĩ về tương lai mà không hề hay biết, cô muốn độc thân cũng khó lắm, vận mệnh đã an bài sao có thể tránh được.
Cho nên chị nữ chính của chúng ta đang tung tăng vui vẻ huýt sáo thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại.
*Bộp*
Dưới ánh mắt trời ấm áp xuyên qua không khí chiếu lên hai bóng người một nam một nữ. Một làn gió nhẹ thổi qua làm tài liệu đang rơi trên mặt đất bay lên tứ tung.
"Xin lỗi."
Hai giọng nói đồng thời vàng lên.
Mộc Nhã Cầm nhìn giấy tờ trên mặt đất nhanh chóng giúp đỡ nhặt lên, mẹ ơi may mà chưa ngã dập mông, cô nghĩ thầm.
"Cảm ơn em."
"Không có gì... ạ." Vừa ngẩng đầu nhìn thấy mặt đối phương, trái tim Mộc Nhã Cầm đập nhanh hơn, trong lòng kích động la hét, má ơi người gì đâu đẹp trai vậy còn dịu dàng nữa, huuuuu mama con yêu rồi.
Mộc Nhã Cầm nhìn chàng trai với mái tóc màu vàng nhạt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen bí ẩn đang cong lên, trên môi là nụ cười dịu dàng đốn tim bao cô gái.
Trong lúc Mộc Nhã Cầm nhìn chằm chằm anh, thì Hạ Thần cũng bí mật đánh giá đối phương.
Anh có nghe nói tiểu thư Mộc gia sẽ chuyển đến, có lẽ là cô gái này.
Gương mặt cũng xinh xắn, khuôn mặt trái xoan, đôi môi và cái mũi nhỏ nhắn, mái tóc đen được uốn nhẹ ở đuôi thả sang hai bên vai, trên người cô mặc một bộ váy trắng dài đến qua đầu gối.
Nhìn cô toát lên một vẻ đẹp rất dịu dàng.
Hai người đứng tại chỗ dưới ánh ban mai không nói lời nào, vẫn là Hạ Thần đánh vỡ không khí này trước.
"Em là...." Hạ Thần nhìn đủ, muốn gọi tên cô nhưng lại không nhớ ra.
Lúc này Mộc Nhã Cầm mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng ấp úng nói:
"A..em tên Mộc Nhã Cầm hôm nay vừa mới chuyển đến khoa âm nhạc."
"À vậy em không sao chứ?"
"Em không sao, còn anh…" Mộc Nhã Cầm hai mắt sáng trưng mong đợi nhìn anh.
"Anh tên Hạ Thần, vừa nãy anh đang giúp thầy cô sắp xếp tài liệu, hơi tham nên ôm nhiều như vậy, đụng trúng em, xin lỗi nhé." Hạ Thần có chút xấu hổ nhìn cô gái, việc này là do anh tham ôm chồng tài liệu cao như vậy, tuy thấy đường nhưng do chiều cao của cô ừm... có chút khiêm tốn nên anh không thấy rõ, cũng may là không bị thương.
"Không sao ạ, một phần cũng là do em không chú ý không nhìn thấy anh để tránh đường." Hai má Mộc Nhã Cầm có chút hồng, trời ơi anh dịu dàng quá huuuu. Làm xao đây? Làm xao đây?
"À đúng rồi nếu em không phiền, giúp anh bê một chút được không, chỉ cần đi đến thư viện là đươc." Hạ Thần ôm một chồng giấy chi chít chữ nhìn đống còn lại để trên mặt đất đầy bụi.
"A không phiền, không phiền đâu ạ." Nói rồi cô ôm chồng còn lại thấp hơn một chút, thử cảm giác, cũng không nặng lắm.
"Cảm ơn em, vậy đi thôi, sẵn tiện anh giới thiệu trường chúng ta cho em."
"Được, cảm ơn anh." Trong lòng Mộc Nhã Cầm vui vẻ, đi chung với một người vừa đẹp trai vừa dịu dàng, lại còn lễ phép như vậy.
Anh cứ như vậy cô sẽ rung động mất, làm sao đây aaaaaaa?
Trong lòng Mộc Nhã Cầm không ngừng hò hét, nhưng bên ngoài vẫn treo vẻ mặt mỉm cười nhẹ nhàng của một tiểu thư nhà giàu được dạy dỗ cẩn thận.
Trên đường đi đến thư viện, lâu lâu hai người vẫn sẽ nói với nhau vài câu cho bớt ngượng ngùng.
Thẩm Kỳ ở nơi khác còn chưa biết cuộc hội ngộ của hai nhân vật chính, cậu còn đang bận giải quyết bữa trưa với đồ tham ăn Yên Nhiên ở căng tin.
Mà dù cho cậu có biết có lẽ cũng sẽ không để ý đến, mục tiêu nhiệm vụ của cậu là Túc Dạ Hành không phải hai người kia.
Sau khi ăn trưa xong, hai người Thẩm Kỳ trở về phòng học tiếp tục ngồi vẽ bức tranh chưa hoàn thiện.
Yên Nhiên vô tình đi qua nhìn thấy gương mặt trên bức tranh, hai mắt cô tỏa sáng bắt lấy tay Thẩm Kỳ truy hỏi:
"Thẩm Kỳ, cậu đang vẽ bạn cậu sao? Giới thiệu cho tớ đi, cậu ấy đáng yêu quá."
Thẩm Kỳ nhìn Miên Miên trong tranh, bạn sao?
Cậu và cậu ấy có lẽ còn hơn cả như thế, có lẽ là người thân trong nhà chăng? Ví dụ như anh em.
Đúng vậy là anh em, cậu mỉm cười nhẹ nhàng nói với Yên Nhiên.
"Không phải bạn, là anh trai của tớ, tiếc là anh ấy... không ở thế giới này."
Nói đến chữ cuối cùng, giọng Thẩm Kỳ đã nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Yên Nhiên cũng là do ở rất gần mới có thể mơ hồ nghe được một số từ, không ở thế giới này? Có lẽ nào là... đã chết?
Cô có chút tự trách ngượng ngùng xin lỗi Thẩm Kỳ.
"Xin lỗi, mình không cố ý làm cậu buồn."
Thẩm Kỳ cong môi cười nhẹ, chứng tỏ bản thân không sao, cậu đương nhiên biết Yên Nhiên nghĩ gì nhưng cậu không giải thích, cứ để cậu ấy cho rằng như vậy đi, cậu cũng không đến mức như Yên Nhiên tưởng tượng, bởi vì cậu còn có cơ hội gặp lại cậu ấy.
"Không sao, là tự mình muốn vẽ, cậu không cần tự trách, chúng ta xem tranh của cậu đi." Thẩm Kỳ nhanh chóng chuyển chủ đề, đi đến chỗ bức tranh của Yên Nhiên.
Cô thấy cậu không có gì không ổn, lúc này mới nở nụ cười tươi rói đi đến kiểm tra bức tranh của mình.
Buổi chiều không có tiết học, Thẩm Kỳ chào tạm biệt Yên Nhiên rồi ngồi xe buýt đi đến tiệm cà phê.
Tiệm cà phê khá lớn có cả hai tầng, tầng 1 cũng như bao tiệm khác, còn tầng 2 là phòng riêng.
Trang trí và nội thất bên trong lẫn bên ngoài cũng đều rất đẹp và hợp mắt.
Cà phê cũng có hương vị đặc trưng riêng nên khách đến đây rất đông.
Chủ tiệm là một chú rất hiền và tốt bụng, nhân viên trong tiệm đa số đều là sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập.
"Thẩm Kỳ đến rồi à? Đúng lúc cà phê của phòng số 5 trên tầng 2 đã xong, em mang giúp chị lên nhé." Chị gái đứng ở quầy pha chế nhìn thấy Thẩm Kỳ, lên tiếng gọi cậu.
"Được ạ, em đi thay đồ rồi mang lên." Thẩm Kỳ đáp lại, rồi nhanh chóng đi vào phòng thay quần áo, mặc vào đồ phục vụ của quán.
Sau đó cầm khay có hai ly cà phê vẫn còn đang bốc khói đi lên tầng 2.
Đi đến phòng số 5, Thẩm Kỳ gõ cửa xin phép rồi đi vào.
Cậu cũng không nhìn lung tung nghiêm túc làm việc, chỉ để hai ly cà phê lên bàn rồi ra ngoài.
Ngay khi Thẩm Kỳ vừa quay lưng biến mất khỏi cánh cửa, cậu không hề hay biết rằng có một tầm mắt luôn âm thầm quan sát mọi hành động của cậu.
Giám đốc Hoàng thấy được Túc Dạ Hành hình như có hứng thú với người phục vụ vừa rồi, nghĩ đến sắp đến có hạng mục hợp tác với SR, cố ý dò hỏi.
"Túc tổng ngài có hứng thú với cậu ta? Có cần tôi..."
Người đàn ông họ Túc nghe vậy chưa nói gì, bàn tay thon dài cầm ly cà phê thoang thoảng mùi sữa vẫn còn nóng lên đôi môi mỏng, nhấp một ngụm cà phê, mùi hương lập tức tràn ngập khoang miệng.
Túc Dạ Hành nhớ lại khuôn mặt thanh tú nghiêm túc làm việc của thiếu niên, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi biến mất.
"Giám đốc Hoàng có ý kiến với đời tư cá nhân của tôi sao?" Người đàn ông cao lớn, thân hình được bọc trong bộ tây trang màu đen đắt tiền, khuôn mặt điển trai, đôi mắt lạnh lẽo nhìn giám đốc Hoàng, Túc Dạ Hành nhếch môi thấp giọng hỏi ngược lại.
"Tất nhiên là không rồi, Túc tổng, ngài xem dự án này của chúng tôi thế nào?" Trong lòng giám đốc Hoàng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Mặc kệ đi, bây giờ vẫn nên bàn chuyện chính trước, có thể hợp tác với SR không phải công ty nào cũng có thể làm được đâu. Nếu lần này làm tốt nói không chừng chủ tịch sẽ thăng chức cho ông ta.
Nghĩ vậy giám đốc Hoàng nói càng nhiệt tình, càng hăng say.
Túc Dạ Hành ngồi trên ghế vẫn thong thả uống từng ngụm cà phê thơm ngon.
Ừm, cà phê hôm nay có hơi ngọt.
Còn Thẩm Kỳ đang không ngừng bận rộn dưới tầng 1 đương nhiên càng sẽ không biết có người đang nhớ thương đến mình.
________________________________________
Updated 36 Episodes
Comments