Mẫn Nhi cũng không phải là người hay để bụng vì mấy chuyện nhỏ này nên cô cũng bỏ qua.
Thế rồi, anh dắt tay cô đi về nhà, để lại bao người ngơ ngác nhìn theo. Lại không ít người nói về việc này:
.....
- Mình thấy Cố Mẫn Nhi hợp với Trần Uy Hàn hơn đấy.
- Mình cũng thấy vậy. Mặc dù thành tích của cô ta không cao nhưng nói về môn đăng hộ đối thì cô ta là hợp nhất rồi.
- Hazz.. thật đáng tiếc cho chị Dư Khả, nếu không phải gia đình Trần Uy Hàn chọn cô ta là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Trần thì cô ta cũng đừng mộng tưởng đến một người như Trần Uy Hàn.
- Mình nghe được rằng Trần gia chọn Cố Mẫn Nhi là đều có nguyên nhân cả đấy.
- Là chuyện gì?
- Nghe nói cô ta không phải là con ruột của Cố phu nhân đâu. Mẹ cô ta là Dì Mạt người hầu bên cạnh Cố phu nhân đấy.
- Vậy rốt cuộc tại sao cô ta lại họ Cố?
- Nói đến đây mà cậu còn không hiểu à! Tức là Cố Mẫn Nhi là con riêng của Cố lão gia và Dì Mạt đấy.!
- Sau khi biết tin Cố phu nhân điên lên, đòi sống đòi chết đuổi mẹ con dì Mạt ra khỏi Cố gia. Nhưng Cố lão gia không nỡ bèn cho dì Mạt và con của bà ta một mảnh đất phía Nam giáp công ty của Trần gia để sinh sống.
- Tin chấn động như vậy tại sao tớ sống bên cạnh Cố gia lại không biết chứ?
- Có tin còn chấn động hơn, lúc chuyển đến gần Trần gia để sinh sống, có một lần Trần Uy Hàn chỉ mới 3 tuổi chạy trên đường không may bị xe container chuẩn bị đâm trúng. Nhưng may có dì Mạt phát hiện kịp thời lao ra cứu cậu ta một mạng nên cậu ta mới sống đến như ngày hôm nay đó .
- Vậy còn dì Mạt?
- Sau khi vụ tai nạn, dì Mạt gãy mất một chân do bánh của ô tô cán ngang qua đầu gối. Thân thể khó mà đi lại được.
- Vì áy náy, nên Cố gia quyết định đính hôn cho Trần Uy Hàn với Cố Mẫn Nhi cũng như để đền ơn cứu mạng của mẹ cô ta.
-Còn Cố Mẫn Nhi ngoài đi học ra, Cô ta còn phải đi làm thêm để có tiền mua thuốc thang, trang trải cuộc sống.
....
- Nhìn lại tớ thấy cuộc sống của Cố Mẫn Nhi thật khó khăn mà...
Đi sau lưng hai người họ là một khuôn mặt đen ngòm đầy sát khí.Dư Khả đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện, cô ta cảm thấy không cam tâm.
Hai bàn tay nắm chặt, miệng khẽ nhếch lên:
* Hừ...mặc kệ cô ta là người như thế nào, mẹ cô ta với Trần gia có quan hệ ra sao. Thì người mà Dư Khả tôi thích tôi cũng sẽ dành được.*
.........
- Mẹ! con về rồi!
Dì Mạt nghe tiếng vọng ngoài cửa thì đã biết rằng cô đã về. Cô mở cửa bước vào, trên tay cầm theo một bao thuốc cùng với bát cháo trắng.
Thấy cô, dì Mạt cử động, cố gắng ngồi dậy tựa vào thành giường:
- Mẫn Nhi! Con về rồi.
Mẹ cô đi chuyển có chút khó khăn. Cô nhanh chóng đặt bao thuốc và bát cháo lên bàn, chạy lại đỡ bà ngồi dậy.
- Mẹ, người mẹ chưa khoẻ, mẹ nằm thêm chút nữa đi.
Mẹ cô thở dài trong sự bất lực:
- Hazz...Cũng tại cái chân què này mà làm khổ con. Đáng lẽ tuổi của con là tuổi ăn tuổi học, được bố mẹ nuôi dưỡng trong những khoảng thời gian này
- Nhưng vì mẹ mà con chịu khổ, lại còn phải kiếm tiền nuôi cái thân già này .
Cô cười nhỏ nhẹ:
- Xem mẹ kìa! Mẹ đã nuôi con lớn từng này rồi chả lẽ con nên báo đáp cho mẹ trong khoảng thời gian như thế này sao?
Cố Mẫn Nhi cầm bát cháo trắng đút từng thìa cho mẹ cô. Dì Mạt ăn từng miếng cháo mà cô đút trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc khi sinh được người con gái hiếu thảo và hiểu chuyện như cô.
Hai mẹ con nói chuyện cười đùa vui vẻ. Cô như đứa trẻ lên ba, ngồi kể những gì cô thấy, những gì cô gặp và kể những gì xảy ra ở trường. Dì Mạt cảm thấy sống một cuộc sống đơn giản như này cũng tốt. Nhà cón gì ăn nấy, tận hưởng niềm vui cùng con gái đến hết tuổi già thì bà cũng mãn nguyện lắm rồi.
Updated 36 Episodes
Comments