Chương 2

Sau khi tiếp nhận cái tin tức khủng bố rằng mình đã xuyên sách, Dung Chỉ liền bảo Tiểu Đậu ra ngoài, còn mình thì ngồi trong phòng tiếp thu thân phận của nhân vật mình xuyên vào.

Nguyên chủ cũng tên là Dung Chỉ, trong tiểu thuyết chỉ là một nhân vật pháo hôi nho nhỏ xuất hiện trong vài chương giữa của truyện. Nguyên chủ là lão bản quản lí một kĩ viện nổi tiếng đứng đầu thành Trường An tên là Xuân Phong Các, nhưng được cái nơi này chỉ bán nghệ chứ không bán thân nên Dung Chỉ khá là hài lòng. Trong nguyên tác, nguyên chủ là người đã cưu mang và giúp đỡ Bạch Lãng - anh công thứ 3 của truyện, cũng là một nhạc sư vô cùngtài giỏi. Sau khi Bạch Lãng vào cung và bắt đầu phát triển tình cảm với Tuyên vương thì truyện không còn nhắc đến nguyên chủ nữa. Mà nguyên chủ sau đó trong một lần ra ngoài bàn việc liền gặp phải bọn cướp của giết người và phải kết thúc mạng sống một cách đầy tiếc nuối.

Tiếp nhận thân phận và kết cục của nguyên chủ xong, Dung Chỉ liền lắc đầu ngao ngán. Người ta xuyên sách thì thành nhân vật chính có bàn tay vàng các kiểu, cùng lắm là nhân vật phản diện ngầu lòi, đâu giống như cậu, xuyên vào một nhân vật pháo hôi không đáng nhắc đến, đã thế lại còn bị chết trẻ, thế có đáng buồn không cơ chứ ( ╹▽╹ ).

Thôi được rồi, haizz dù gì cũng đã xuyên vào trong sách, thôi thì mình cứ sống thoải mái với bản thân mình trước đã, dù sao thì nội dung trong truyện không liên quan nhiều đến mình, đỡ phải lo bị lệch cốt truyện, vv...

Thế là Dung Chỉ quyết định sẽ sống buông thả bản thân trong thế giới này, dù gì nguyên chủ cũng là lão bản quản lí cả một cái kĩ viện khổng lồ, đúng là nơi thích hợp để ăn chơi rồi còn gì.

Nghĩ như thế nhưng việc đầu tiên Dung Chỉ phải làm đó là lấp đầy cái bụng đói của mình đã, vì nguyên chủ uống rượu rồi ngủ tận hai ngày lận nên trong bụng trống rỗng chả có gì.

Dung Chỉ định ra ngoài gọi Tiểu Đậu, khi đi qua chiếc gương đồng ở tủ gỗ bên cạnh đầu giường thì bỗng khựng lại. Trong gương xuất hiện một khuôn mặt vô cùng diễm lệ. Mắt phượng hẹp dài trông vô cùng mê người, lông mày đen nhánh với chiếc mũi cao thẳng, phía dưới là đôi môi anh đào đỏ tươi không cần dùng đến son phấn. Đáng kể đến nhất là nốt ruồi dưới khóe mắt khiến cho cả khuôn mặt thanh tú trở nên thật mị hoặc. Mà nếu không có nốt ruồi này khuôn mặt nguyên chủ cũng giống Dung Chỉ đến 5-6 phần.

Nhìn khuôn mặt của chính mình trong gương ( cũng đúng, bây giờ ta đã trở thành Dung lão bản rồi mà hehe ) Dung Chỉ thầm cảm thán nguyên chủ đúng là một mỹ nam tử thời xưa, có một khuôn mặt như vậy không biết đã làm bao nhiêu người say đắm, nếu ta mà dùng nó để đi cua trai thì không biết sẽ như thế nào ( bản tính mê trai của Dung Chỉ trỗi dậyಡ ͜ ʖ ಡ)

Thật đáng để chờ mong !

"Rột .... rột " một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên. Dung Chỉ thật muốn gõ cho mình một cái, bảo đi ăn cơm mà cuối cùng lại đứng lại chỉ để ngắm khuôn mặt của chính mình( cũng đáng, tại em nó đẹp quá mà). Thật không thể nào hiểu nổi !!!

"Tiểu Đậu, ngươi có ở bên ngoài không ?" Dung Chỉ hơi lớn giọng gọi

"Tiểu nhân có, lão bản cần gì ạ ?" Tiểu Đậu đứng ở ngoài trả lời

" Ờ.. Ngươi lấy cho ta ít đồ ăn, ta cảm thấy hơi đói."

"Tiểu nhân đi lấy ngay, ngài chờ một chút."

Trong lúc đợi Tiểu Đậu đi lấy đồ ăn thì Dung Chỉ mở cửa phòng ra ngoài xem thử. Xuân Phong Các không hổ danh là kĩ viện lớn nhất trong thành Trường An. Độ hoành tráng của nó không gì có thể so sánh được.

Dung Chỉ đứng ở lầu cao nhất trong Các, nơi này chỉ có phòng của Dung Chỉ, người quản lí của Xuân Phong Các. Đứng trên đây Dung Chỉ cảm thấy Xuân Phong Các này giống như một xã hội thu nhỏ vậy, đầy đủ kiểu người ra vào xem ca múa đàn hát, trẻ có già có , thậm chí Dung Chỉ còn nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc nhìn như sư thầy cũng có ở đây (@_@)

Vì đang là ban ngày nên có rất nhiều khách. Các cô gái trẻ cùng với tiểu nhị dọn bàn để tiếp khách . Ở giữa các là một cái bục lớn hình tròn, không biết xây dựng thế nào mà có thể lấy trọn hết ánh sáng bên ngoài chiếu vào, càng làm tỏa sáng cho những người biểu diễn ở trên bục.

Xuân Phong Các lấy tài năng chứ không phải thân thể để nổi tiếng, vì thế không thể thiếu những thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi có năng khiếu về âm nhạc. Họ có mặt ở nơi này cũng chỉ vì dòng đời đưa đẩy, có số phận đau khổ như nhà có hoàn cảnh khó khăn hoặc bị bán để kiếm tiền. "Dung Chỉ" cho họ chỗ ăn chỗ ở còn họ sẽ làm việc kiếm tiền cho "Dung Chỉ", điều đó đều có lợi cho hai bên . Mà ở đây, người đứng đầu mỗi tháng sẽ nhận được tiền thưởng riêng, còn được đề danh trên bảng.

"Thật là biết để cho người ta cố gắng phấn đấu", Dung Chỉ thầm cảm thán.

Dung Chỉ đang ngắm nhìn khung cảnh bên trong Các thì giọng nói của Tiểu Đậu vang lên: "Thưa lão bản, đồ ăn của ngài đây".

Dung Chỉ quay sang thì thấy Tiểu Đậu đã mang một mâm đồ ăn nhỏ đặt ở trong phòng, nói lời cảm ơn với Tiểu Đậu xong Dung Chỉ liền ngồi xuống ăn để lấp no cái bụng của mình. Vừa ăn Dung Chỉ vừa thử nhớ lại trong trí nhớ của nguyên chủ về thân phận của Tiểu Đậu, hóa ra là một thiếu niên mồ côi cha mẹ, làm ăn mày ở ven đường. Trong một lần vô tình gặp phải Dung Chỉ rồi được Dung Chỉ mang về Xuân Phong Các trở thành người hầu riêng của hắn. Dung Chỉ thầm cảm thán lòng tốt của nguyên chủ, rồi lại tiếc nuối vì trong nguyên tác nguyên chủ chết thật sớm ( Dung Chỉ riêu: Ta cũng đâu có muốn aaaa ༎ຶ‿༎ຶ )

Đúng rồi ! Nguyên chủ vì đi bàn ăn công việc ở xa mới gặp cướp rồi chết, vậy thì ta không thể dẫm lên vết xe đổ này, nhất định phải ở trong "nhà" 24/7 để bảo toàn tính mạng. Dung Chỉ thầm giơ hai nắm tay lên rồi giật xuống tỏ vẻ quyết tâm o( ❛ᴗ❛ )o

Hot

Comments

Valería Lpz

Valería Lpz

Truyện hay vậy mà còn không mất tiền để đọc, cảm ơn tác giả nhiều nha 💖

2023-07-21

1

Jaku jj

Jaku jj

Mong chờ chap mới quá đi mất rồi!

2023-07-21

2

Qholbie Obie

Qholbie Obie

Tớ tin rằng tác sẽ trở thành một tác giả tài năng trong ngành văn chương Việt Nam!

2023-07-21

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play